Chương 9

Hà Hiểu Thấm ngước mắt nhìn tay nhỏ đang lôi kéo vạt áo Giang Từ Giang Hạo Duyên, thấy cô nhìn qua, bé còn rụt rụt vào bên người Giang Từ .

“Giang Từ thiếu gia, tôi là bị ép buộc.”

Hà Hiểu Thấm biết đối mặt với Giang Từ thì phủ nhận là vô dụng, dù sao trẻ con sẽ không nói dối, cô ta chỉ cần đem trách nhiệm đẩy cho Tô Duyệt là được, dù sao chuyện Tô Duyệt không thích Giang Hạo Duyên thì toàn bộ Giang gia đều biết.

“ Tôi chỉ là nghe theo Tô Duyệt thiếu phu nhân phân phó, nếu tôi không dựa theo ý cô ấy, thì sẽ bị sa thải.”

Cô ta vừa mới nói xong, Tô Duyệt cũng vừa lúc đi vào phòng.

“Phát sinh chuyện gì?” Tô Duyệt ngữ khí có điểm sốt ruột, đầu cô đau muốn chết.

Hà Hiểu Thấm không nghĩ tới Tô Duyệt vừa lúc xuất hiện, trên mặt nháy mắt thay đổi thần sắc, cũng mất may Giang Từ là người mù, căn bản nhìn không thấy.

“Thiếu phu nhân, chuyện cô phân phó ...... Bị Giang Từ thiếu gia phát hiện, cầu xin cô, không cần lại sai tôi làm như vậy, cho dù là cô muốn sa thải tôi thì tôi cũng nhận.” Hà Hiểu Thấm đánh đòn phủ đầu.

“ Tôi phân phó cô chuyện gì?” Tô Duyệt nửa híp mắt, đánh giá Hà Hiểu Thấm trước mặt đang hồ ngôn loạn ngữ.

“ Cô nói tiểu thiếu gia không ngoan, để tôi trừng phạt tiểu thiếu gia.”

“ Tôi bảo cô trừng phạt Tiểu Hạo Hạo?” Tô Duyệt thấy lúc này Giang Hạo Duyên bất an trốn ở phía sau Giang Từ , chỉ lộ ra nửa cái thân thể bụ bẫm.

Tô Duyệt đại khái biết phát sinh chuyện gì, xem ra là tiểu gia hỏa xảy ra chuyện, Giang Từ sinh khí.

“ Cô ấy đánh con?” Tô Duyệt trực tiếp hỏi Giang Hạo Duyên.

Giang Hạo Duyên giữa mày nhíu chặt, bé lôi kéo vạt áo Giang Từ , nãi thanh nãi khí mà mắng Tô Duyệt: “ Mụ phù thủy.” Hiện tại có ba ba ở đây, Hạo Hạo không sợ cô ta nữa.

“ Cô trừng phạt thằng bé như thế nào?” Tô Duyệt đi về phía Hà Hiểu Thấm, thanh âm dễ nghe lại mang theo tia lạnh lẽo.

Này không đúng, Hà Hiểu Thấm nhìn Giang Từ mặt vô biểu tình, một đôi mắt đen tối âm u, lại nhìn Tô Duyệt đang chất vấn mình, không phải theo kịch bản thì Tô Duyệt hẳn là phải biện giải cho chính mình trước sao?

“ Cô ta véo Hạo Hạo.” Giang Hạo Duyên giận dỗi nói, nói xong còn cố ý vạch áo để lộ bụng nhỏ bị bầm một mảng.

“ Cô véo thằng bé?”

Tô Duyệt trước kia xem qua tin tức, đã từng có tin tức bảo mẫu bởi vì bất mãn với cố chủ nên đem oán khí phát tiết ở trên người con của chủ nhà, ngầm ngược đãi đứa nhỏ. Cô không nghĩ tới, việc như vậy sẽ phát sinh với người bên cạnh mình.

“ Cô rất ác độc. Nếu cô bất mãn với tôi thì nói thẳng với tôi này, việc gì phải làm như vậy để bôi nhọ tôi?” ánh mắt Tô Duyệt mang theo sương tuyết , “ Người lớn sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích của chính mình, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao ai cũng có dã tâm cùng tâm cơ. Nhưng nếu đem thủ đoạn dùng ở trên người đứa trẻ vô tội......”

Giọng nói của cô mang theo sự tàn nhẫn, “ Thì đó chính là súc sinh.”

“ Tôi chẳng qua là nghe theo ngài phân phó.”

ngữ khí Hà Hiểu Thấm hoảng loạn, tay không tự giác mà nắm chặt. Cô ta cảm thấy Tô Duyệt trước mặt đã thay đổi, rõ ràng trước kia cô ta vừa ngốc lại không có đầu óc, gặp chuyện chỉ biết kêu to gào khóc, cũng không giống hiện tại, trấn định mà chất vấn người khác.

Tô Duyệt là ai a, ở trong giới giải trí bao lâu nay, tranh đấu cùng tâm cơ nào mà không biết? Hà Hiểu Thấm như vậy bôi nhọ giá họa cô căn bản là không để ở trong mắt, “Giang Từ, chuyện này, tôi cũng không biết, trước kia tôi không thích Tiểu Hạo Hạo, nhưng tôi còn không nhẫn tâm đến mức lấy một đứa trẻ ra để trút giận, hơn nữa tâm địa tôi còn không đến mức ác độc như vậy.”

“ Hơn nữa, tôi thật muốn làm đi chăng nữa thì cũng không có đạo lý sẽ phân phó cho một người giúp việc không thích mình.” Tô Duyệt không biết Giang Từ có thể tin tưởng cô hay không, nhưng cô tóm lại vẫn muốn giải thích một chút.

“Chuyện này, tôi sẽ xử lý.” Một hồi lâu sau, Giang Từ chậm rãi mở miệng.

Có ý tứ gì? Đây là tin tưởng cô hay vẫn là không tin a?

“Thiếu gia, thật là thiếu phu nhân phân phó tôi......”

Giang Từ mặt vô biểu tình, căn bản không để ý tới.

Hà Hiểu Thấm trong lòng hốt hoảng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo người cô ta: “ Tôi sai rồi, là thiếu phu nhân, thật là thiếu phu nhân......” Nguyên bản cô ta còn đắc chí, tự cho là có thể phát tiết oán khí, lại có thể hãm hại Tô Duyệt, như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này đột nhiên lại bị tố giác?

Hiện tại Hà Hiểu Thấm vô cùng khủng hoảng.

Chỉ thấy Giang Từ gọi điện thoại, không bao lâu, vài người mặc đồ đen đi đến, Hà Hiểu Thấm còn muốn biện giải lại bị che miệng trực tiếp mang đi.

Tô Duyệt ngây người một chút sau đó vô cùng vừa lòng, cho nên, anh đây là tin tưởng cô? Cô cảm thấy Giang Từ người đàn ông này còn rất đáng tin cậy, ít nhất sẽ không bởi vì lời người khác nói mà nghi ngờ nhân phẩm cô.

“Ba ba.”

Giang Hạo Duyên nhìn Hà Hiểu Thấm đang bị lôi đi, ngũ quan tinh xảo đều nhăn lại, vẻ mặt lo lắng, “ Cô ấy không thể đi, nếu đi rồi sẽ không có người chiếu cố ba ba.”

“ Ba không cần người khác chiếu cố.” Giang Từ cúi đầu, mặt nhìn về phía Giang Hạo Duyên.

Tiểu gia hỏa mắt to tròn, lông mày gắt gao nhíu chặt, bé biết ba ba nhìn không thấy, cần người khác giúp ba đổ nước, giúp ba mở nước tắm, giúp ba dọn dẹp phòng...... Hạo Hạo cũng muốn chiếu cố ba ba, nhưng là bé còn quá nhỏ.

Cơn đau đầu còn chưa có dừng, tiếng chuông còn đang quanh quẩn trong đầu, Tô Duyệt biết Giang Từ vẫn còn đang tức giận.

Cô đi qua, nửa ngồi xổm trước mặt Giang Hạo Duyên, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ, “ Bụng nhỏ của con còn đau không? Để dì nhìn xem.”

Giang Hạo Duyên nhanh chóng dùng tay nhỏ túm chặt áo, gương mặt có chút sợ hãi, cũng có chú ngượng ngùng, khẽ nói, “Không thể xem bụng củ con trai được.”

Tô Duyệt dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ dành: “ Dì chỉ nhìn xem vết thương có nặng hay không để còn bôi thuốc thôi mà.” sau đó cô duỗi tay kéo áo bé lên.

Giang Hạo Duyên nào có thể chạy thoát khỏi ma trảo của cô a, Tô Duyệt xốc áo lên lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại, thịt thịt, sườn eo có mấy chỗ hồng hồng, hẳn là bị véo thời gian không dài, còn chưa thành tím bầm.

Giang Hạo Duyên không hài lòng, bé bẹp bẹp miệng nhỏ, trong mắt tất cả đều là sự kháng cự đối với Tô Duyệt.

“Không có gì đáng ngại.” Tô Duyệt đem quần áo bé chỉnh lại, “ ba ba nhóc sẽ có người chiếu cố mà.”

Đôi mắt đen bóng của Giang Hạo Duyên không thể tưởng tượng mà trợn to.

Tô Duyệt nhìn về phía Giang Từ, “ dì là vợ bố con nên dì tất nhiên sẽ phải chiếu cố anh ấy rồi.”

“ giá trị tức giận: 0.”