Tô Duyệt sửng sốt, ngay sau đó giải thích: “Đó là trước kia, từ hôm nay trở đi, em đừng tùy ý đùa bỡn tình cảm con gái nhà người ta nữa. Con gái nội tâm rất yếu ớt.” Cô cuối cùng cũng minh bạch Tô Trí vì sao sau này thích đùa bỡn tình cảm người khác, thì ra là có nguyên chủ ủng hộ cách làm như vậy.
Trong sách đề cập tới, Tô Trí trước khi thi đại học một đoạn thời gian thì cùng một nữ sinh ở bên nhau. Nhưng mà, Tô Trí quá tùy hứng, còn chưa đến nửa tháng Tô Trí đã cảm thấy chán rồi đề nghị chia tay. Nhưng mà nữ sinh kia thật sự thích Tô Trí, cô ấy đau khổ cầu xin, kết quả chọc đến Tô Trí càng thêm phiền chán.
Nữ sinh đó chịu không nổi đả kích, hơn nữa trước đó tâm tư đều không đặt ở học tập, thi đại học áp lực lại vô cùng nên cô bé liền bị trầm cảm.
Có một lần, Tô Trí bị một đám côn đồ chặn ở hẻm nhỏ đánh, thậm chí bị chém đứt chân, dẫn đầu là anh trai nữ sinh kia, đối phương tới tìm Tô Trí báo thù.
Lúc này về nhà, mục đích chủ yếu chính là muốn nhắc nhở ông em trai này.
“ Em biết gòi.” Tô Trí thuận miệng lên tiếng.
“ Chị đang nói chuyện nghiêm túc. Tô Trí, tình cảm không phải là thứ có thể đùa giỡn. Nếu, em tìm được người mình thích, chị không phản đối, nhưng nếu em xuất phát từ lòng hiếu kỳ, đơn thuần là yêu chơi thì chị không cho phép.” Tô Duyệt hiện tại làm chị gái, cô cảm thấy trách nhiệm của mình vô cùng cao cả.
“ Chị, chị hôm nay làm sao vậy? Mọi khi chị có bao giờ nhiều lời như này đâu.” Tô Trí nhíu mày.
“Bởi vì chị hy vọng em trai mình sẽ trở thành một người tốt.” Tô Duyệt nghiêm túc mà nhìn cậu, “ Em có thể đáp ứng chị không?”
Tô Trí đem một viên anh đào nhét vào trong miệng Tô Duyệt , “Hắc, chị đột nhiên nghiêm túc như vậy làm em hơi sợ đó, em đáp ứng chị là được rồi chứ gì.” Tuy rằng không biết chị gái vì cái gì đột nhiên nói chuyện này với mình, bất quá cậu luôn luôn nghe lời chị nói.
Không yêu liền không yêu, dù sao hắn cũng cảm thấy những nữ sinh đó rất nhàm chán.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng ẩn mình sau lớp mây mờ ảo khiến cho màn đêm có vẻ hết sức lạnh lẽo.
Biệt thự Tiểu Dương vô cùng an tĩnh, phảng phất tiếng gió đêm thổi qua cây trúc cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, Giang Từ ăn mặc một bộ đồ ngủ đen ngồi ở mép giường, mặt vô biểu cảm, cả người có vẻ vô cùng thanh lãnh. Anh giống như thường ngày thẳng tắp mà nằm ở trên giường, tay đặt hai bên sườn, tư thế thẳng tắp gọn gàng.
Đôi mắt thong thả mà nhắm lại.
Trong nhà an tĩnh đến quá mức.
Qua một hồi lâu, Giang Từ mở mắt, mặt vô cảm mà quay sang một bên, tiếp tục nhắm mắt lại.
Đột nhiên, anh vươn tay sờ chỗ trống bên kia giường, đem cái gối hồng nhạt kéo về phía mình. Giây tiếp theo, khoang mũi tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt.
Vẫn còn cảm thấy không đủ, Giang Từ ôm lấy gối, đem nửa sườn mặt chôn ở trên gối.
Mùi sữa tựa hồ trở nên nồng hơn.
Một hồi lâu, Giang Từ lại lần nữa mở to mắt, vứt gối đi, trên mặt nhiều thêm vài phần bực bội.
Môi mỏng trào phúng mà nhếch lên, hắn cảm thấy, ôm gối không thoải mái.
Một chút cũng không mềm mại, cũng không ấm, không thơm, không mềm mại bằng ôm eo nhỏ của Tô Duyệt.
Giang Từ nhấp môi, nhắm mắt lại.
Trong nhà vẫn như cũ an tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, thân hình cao lớn từ trên giường đi xuống. Giang Từ để chân trần, ngồi xổm dưới đất sờ soạng tìm kiếm cái gối vừa rồi vứt đi.
Trong lúc lơ đãng, đầu gối đυ.ng phải cạnh tủ, “Phanh” một tiếng, người bình thường đều sẽ đau mà kêu lên, Giang Từ lại mặt không đổi sắc mà tiếp tục tìm gối. Nhưng mà, vừa rồi hắn ném dùng nhiều sức quá, gối không biết bị ném đến nơi nào.
sờ soạng một hồi lâu Giang Từ lại tay không nằm lên giường, giữa mày dần dần nhíu lại.
Tô gia.
giường lớn màu vàng nhạt, thanh đạm lại giản nhã, nằm xuống vô cùng mềm mại, thực thoải mái, khác với cái giường màu xám đậm của Giang Từ, vừa khó coi lại cứng đơ đơ.
Tô Duyệt thoải mái mà nằm ở trên giường, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.
“ giá trị tức giận: 1.”
Tiếng chuông vang lên, Tô Duyệt cả kinh mở mắt.