Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
nhân viên cửa hàng ở một bên nói, “Phòng thử đồ ở bên này, mời đi theo tôi.”

Giang Từ đứng im không nhúc nhích.

Tô Duyệt cầm cánh tay Giang Từ, lôi anh đi tới chỗ phòng thử đồ.

“ Tôi ở bên ngoài chờ anh, mặc xong rồi thì gọi tôi một tiếng.” Tô Duyệt đem Giang Từ đưa tới nơi rồi đóng cửa lại.

“Phiền toái!” thanh âm ghét bỏ ở bên trong vang lên.

Nhân viên cửa hàng lúc này mới phản ứng lại, vị tiên sinh kia là người mù? Haiz, đáng tiếc.

Tô Duyệt cùng Giang Hạo Duyên ngồi ở trên sô pha, nhàn nhã chờ Giang Từ ra ngoài.

“Tiểu Hạo Hạo, chút nữa ba ba ra ngoài ,mặc kệ mặc đẹp hay không đẹp thì nhóc đều phải khen, biết chưa?” Tô Duyệt nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu gia hỏa .

Nếu là trước kia, Giang Hạo Duyên khẳng định không bao giờ cho Tô Duyệt chạm vào mặt mình, thậm chí sẽ hung dữ chụp bay tay cô. Mà lúc này, hàng lông my dày rối rắm mà run run, cũng không có phản kháng, mắt to nghi hoặc mà nhìn về phía Tô Duyệt, nãi thanh nãi khí mà nói: “ ba ba Hạo Hạo khẳng định là đẹp nhất, soái khí nhất.”

Được!

Cô xem như phát hiện, Tiểu Hạo Hạo chính là fan cứng của Giang Từ.

“ Vậy dì đẹp hay không đẹp?” Tô Duyệt hỏi bé.

Nghe vậy, tiểu gia hỏa lưỡng lự nhíu mày, vô cùng rối rắm, một hồi lâu mới dẩu miệng nhỏ, nãi khí mà nói: “Khó coi. Hạo Hạo là đứa trẻ ngoan , không thể nói dối.”

Tô Duyệt: “......”

Trong lòng một trận chua xót, trước kia cô cũng là tiểu tiên nữ trong lòng mấy đứa nhỏ đấy nhé.

Hiện tại cô 125 cân, hôm nay Giang Từ tức giận một lần, ngày mai cô sẽ còn 120 cân thôi.

Dáng người cô cao nên 120 cân cũng chỉ xem là đẫy đà thôi. Hơn nữa, hiện tại so sánh với Tiểu Hạo Hạo bạch bạch nộn nộn thì màu da cô vàng thật sự. Ngày mai màu da liền có thể lại trắng hơn một chút, hẳn là sẽ đẹp lên không ít.

Tô Duyệt vừa chờ mong lại rối rắm, cô gầy quá nhanh a, sợ bị người khác nghi ngờ lắm.

Lúc này, cửa phòng thử đồ bị mở ra.

Chỉ thấy người đàn ông mặc quần âu màu đen làm lộ ra cặp chân thon dài miên man, Tô Duyệt ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc. Cô phát hiện Giang Từ chính là một giá treo đồ điển hình, quần áo mặc ở trên người anh so với người mẫu còn đẹp hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên thấy anh mặc sơmi trắng. Giang Từ ngũ quan vốn đã đẹp sẵn,một bên mặt không bị hủy dung vô cùng tuấn lãng, thanh tuấn như ngọc, có loại cảm giác thuần tịnh, thanh nhã giống nam chính phim thanh xuân vườn trường.

Tô Duyệt đi qua.

trên đầu Giang Từ vẫn mang mũ, cằm khẽ nâng, hai cúc áo trên cùng mở ra để lộ l*иg ngực rắn chắc, yết hầu gợi cảm lộ ra rất rõ ràng. Chờ lâu vẫn không thấy Tô Duyệt nói chuyện, anh lạnh mặt, duỗi tay cởi cúc áo, ngữ khí ghét bỏ, “ biết ngay ánh mắt cô không tốt chút nào.”

Tô Duyệt phục hồi tinh thần, tiến lên giữ chặt cánh tay anh, “Đừng cởi a, rất đẹp.” thanh âm mềm nhẹ mang theo ý cười, “Ai nói ánh mắt tôi không tốt, rõ ràng anh mặc vô cùng soái khí.”

Bên cạnh, Tiểu Hạo Hạo bê cốc trà sữa Tô Duyệt mua đi tới, đầu nhỏ ngẩng, nãi thanh nãi khí mà phụ họa: “Ba ba đẹp! siêu soái!” Nói xong, bé lại cúi đầu hút một ngụm trà sữa.

Ân, uống ngon thật!

Hạo Hạo thích.

Nhìn Giang Từ thoáng hoà hoãn sắc mặt, Tô Duyệt duỗi tay giúp anh vuốt phẳng áo, “ Tôi biết quần áo của anh đều là may thủ công, áo này không bằng mấy chiếc áo cao cấp của anh, nếu không thích thì thôi vậy.”

Cô thấy Tiểu Hạo Hạo giúp anh chuẩn bị quà sinh nhật, nên cô là vợ hợp pháp trên danh nghĩa, không thể không tặng gì được. Hiện tại, cô đã biểu đạt tâm ý của mình ra rồi, anh nếu vẫn không tiếp nhận thì không phải vấn đề của cô.

“ Tôi dáng người tốt, mặc gì cũng đẹp.” Giang Từ mặt vô cảm, đúng lý hợp tình mà nói: “Nếu cô muốn mua cho tôi thì cái này cũng không tệ.”

“ anh thích là được.” Tô Duyệt đã quen tính cách Giang Từ khó lường như vậy rồi, nàng cười mím môi, đối nhân viên cửa hàng nói, cái này nàng mua.

Nhân viên cửa hàng cầm túi đồ đưa cho Tô Duyệt: “ Được rồi, chúng ta đi thôi. Giang Từ, chờ sinh nhật thì anh nhớ mặc bộ quần áo tôi mua cho đấy nhé.”

Giang Từ chậm rì rì mà đi phía trước, hừ lạnh một tiếng, “Ồn ào!”

Không nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý.

Thấy Giang Từ tự mình đi ra cửa, Tô Duyệt nhanh chóng nắm tay Tiểu Hạo Hạo đuổi theo, “Giang Từ, anh đừng đi loạn a, từ từ đợi chúng tôi......”

Người đàn ông này, một chút cũng không có ý thức tự giác khi làm người mù.

“Thật phiền toái!” Giang Từ ngừng ở cửa, quay đầu nhìn về phía Tô Duyệt .

Tô Duyệt cau mày, nhỏ giọng oán giận, “ Anh chân dài, tôi theo không kịp cũng thực bình thường, anh đừng đi nhanh như vậy, người khác va vào thì làm sao bây giờ.”

Vừa mới nói xong, mắt Tô Duyệt bỗng trừng lớn, cô lập tức buông lỏng tay Tiểu Hạo Hạo, chạy về phía Giang Từ

, đem anh đẩy ra.

Tô Duyệt bị đυ.ng phải đau đớn rên lên một tiếng.

Rác rưởi văng đầy đất, Tô Duyệt chạy tới quá nhanh nên ngã trên mặt đất, không ít rác rưởi rơi trên đùi cô.

“Tiểu tử thúi, tao vừa rời mắt một lúc mà mày lại nghịch ngợm rồi?” Bên kia, một người phụ nữ trung niên trang điểm quý phái đi tới, vỗ nhẹ đứa bé một chút, quở trách vài câu.

Cô ta nhìn thoáng qua thùng rác bị đổ trên mặt đất rồi lại nhìn Tô Duyệt, ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, cười mở miệng xin lỗi: “ Xin lỗi a, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi vừa rồi đã giáo huấn một trận, cô không sao chứ?.”
« Chương TrướcChương Tiếp »