Chương 18

Giang Từ không có nói gì.

Tô Duyệt cảm thấy người hầu này lại đứng thêm một chút thì có thể hay không sẽ đem bữa sáng làm rơi trên mặt đất, “Được rồi, cô đem bữa sáng đặt xuống bàn rồi lui ra ngoài đi.”

Người hầu kinh ngạc mà nhìn Tô Duyệt một cái, trong mắt mang theo cảm kích, ngay sau đó tay chân lanh lẹ mà đem bữa sáng đặt ở trên bàn, sau đó bước chân lảo đảo, vội vàng rời đi.

“ Cô đi làm.” Giang Từ nói với vẻ đương nhiên, lạnh giọng xuất khẩu.

Tô Duyệt dùng đuôi mắt hơi nhìn anh ta liếc mắt một cái, nhỏ giọng oán giận, “ trước đó anh nói tôi làm bánh kem với bánh Lý sư phó làm hương vị giống nhau.”

tiểu gia hỏa Giang Hạo Duyên dựng lỗ tai nhỏ, nghe được Tô Duyệt thế nhưng sẽ làm bánh kem xoài, mắt bé sáng lên, miệng nhỏ chu chu, nãi khí mà nói: “Ba ba, Hạo Hạo cũng muốn ăn bánh kem vị xoài.”

“ Con nói với cô ấy đi.”

Tiểu gia hỏa tuy rằng muốn ăn, nhưng vẫn là một tiểu nam tử hán có nguyên tắc , không thể bởi vì bánh kem xoài mà cầu xin mụ phù thủy, bé nhìn Tô Duyệt, không nói tiếng nào.

Tô Duyệt đối với hai khuôn mặt một lớn một nhỏ , trong lòng cô có điểm đắc ý, “Làm bánh kem rất mệt. Hơn nữa, tay tôi vẫn luôn được bảo dưỡng cẩn thận không thích hợp để xuống bếp.”

mắt Giang Hạo Duyên dời về phía đôi tay Tô Duyệt, ngón tay đen đen lại múp múp, không đẹp chút nào. Bé xê dịch miệng nhỏ, gương mặt có điểm ghét bỏ.

“ giá trị tức giận: 5.”

Tô Duyệt sửng sốt, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Giang Từ. Phần đầu từng cơn đau truyền đến, tiếng chuông vang lên, cô hận đến cắn răng, người đàn ông này nhỏ mọn như vậy sao? không được ăn bánh kem liền quay sang giận dỗi?

“ Cô muốn tôi cầu xin cô?” Giang Từ mặt vô biểu cảm, ngữ khí lười biếng, nhưng Tô Duyệt biết anh ta đang làm bộ làm tịch.

Muộn tao!

Tô Duyệt bĩu môi, không tình nguyện, “Không cần cầu tôi, tôi cam tâm tình nguyện vì anh mà làm bánh kem!”

......

cha mẹ Giang Từ trước đó xuất ngoại du lịch một đoạn thời gian, hôm nay rốt cuối cùng đã trở lại.

khi Quản gia tới báo cho bọn họ, vừa lúc Giang Từ ăn xong một khối bánh kem.

“Đại thiếu phu nhân, những người khác đều đến đông đủ, cô vẫn nên nắm chặt thời gian mang tiểu thiếu gia qua đó đi.”

“Ân, tôi đã biết, vất vả cho Trương thúc rồi.” Tô Duyệt xoay người, nhìn về phía Giang Hạo Duyên với cái miệng nhỏ dính không ít bơ , “Đi thôi, dì mang nhóc đi gặp ông nội bà nội.”

Giang Hạo Duyên nhìn nhìn Tô Duyệt, lại nhìn về Giang Từ, “Ba ba?”

“ Con đi đi.” Giang Từ mí mắt cũng không có nhấc lên, tiếp tục ăn khối bánh kem thứ hai.

Giang Hạo Duyên ngoan ngoãn mà từ ghế trên tụt xuống dưới, bé bế Rau Thơm lên đi theo phía sau Tô Duyệt , thân thể chập chững lay động mà đi tới.

phòng khách trong Biệt thự vô cùng náo nhiệt.

Khi Tô Duyệt mang theo Giang Hạo Duyên xuất hiện, âm thanh cười vui hoàn toàn biến mất. Khương Toàn thần sắc không có biến đổi, khuôn mặt nhỏ ý cười nồng đậm, mà Giang Mộ Hàng ở bên cạnh trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét vô cùng.

“ Con đã đến rồi à, mang theo hài tử lại đây ngồi đi.” Mở miệng là mẹ Giang Từ Tống Hiểu Thanh, cho dù lớn tuổi, nhưng bởi vì chăm chỉ bảo dưỡng nên đối phương vẫn còn khí chất yểu điệu, mặt mày có thể thấy được Giang Từ lớn lên có vài phần giống bà ấy.

Tô Duyệt mang theo Giang Hạo Duyên đi qua, để bé ngồi ở bên cạnh mình, tiểu gia hỏa lúc này vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, dựa vào ở bên người cô.

Tống Hiểu Thanh cho người đem một phần lễ vật đưa cho cô, “Đây là quà mẹ mang về cho con.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Giang Từ gần nhất thế nào?” ngữ khí Xa cách, Tô Duyệt nghe không được sự quan tâm mẹ chồng dành cho Giang Từ, phảng phất chẳng qua là tùy ý vừa hỏi mà thôi.

“ Anh ấy khá tốt.” Tô Duyệt trả lời.

Tống Hiểu Thanh gật gật đầu. Đối với người con dâu này bà ta không thích, thậm chí là ghét bỏ. Tô Duyệt một chút khí chất hào môn thiên kim đều không có, từ khu gả vào Giang gia bà ta không hề mang cô đi ra ngoài xã giao, tham gia yến hội, dù sao cũng sợ bị mất mặt.

Ngược lại là Khương Toàn, tuy rằng Khương gia hiện tại nghèo túng, nhưng cô ta có khí chất thiên kim , cử chỉ, đều hợp ý bà ta, cho dù mang ra ngoài cũng không bị mất mặt.

Kế tiếp, Tống Hiểu Thanh cùng Khương Toàn, còn có Giang Mộ Hàng bắt đầu hàn huyên, mấy người một nhà vô cùng hòa hợp, bộ dáng hòa thuận sung sướиɠ , mà Tô Duyệt cùng Giang Hạo Duyên giống như là một người ngoài. Tô Duyệt cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa bên người, đôi mắt to vẫn luôn nhìn bà nội Tống Hiểu Thanh, nhưng mà đối phương làm như không thấy, giống như không tồn tại người cháu này vậy.

ánh mắt Tiểu gia hỏa buồn buồn, bộ dáng có điểm mất mát.

Tô Duyệt sờ sờ đầu bé, khi Giang Từ đem đứa nhỏ này ôm về Giang gia liền biểu lộ đây là con nuôi của anh. Nhưng mà rất nhiều người không tin, ngầm cho rằng đây là con riêng của Giang Từ .

cảm tình Vợ chồng Giang thị dành cho Giang Từ vô cùng lãnh đạm, đối với việc anh ôm một đứa bé trở về càng không thèm để ý. Cho nên, từ khi Giang Hạo Duyên hiểu chuyện tới nay, bé đều không được ông nội bà nội thân mật ôm hôn dù chỉ một cái.

Tô Duyệt nhìn gia hỏa vẻ mặt cô đơn, cô thò lại gần, nhỏ giọng nói với Giang Hạo Duyên: “ Xích đu trong biệt thự đã được chuẩn bị tốt, đợi lát nữa trở về dì giúp nhóc đẩy xích đu.”

Giang Hạo Duyên nâng đầu nhỏ, mắt to chỉ một thoáng đã mất đi vẻ buồn bã mà trở nên lấp lánh.