Chương 106

Giang Từ nằm sát lại, bàn tay to đặt ở eo cô, cười nhẹ một tiếng, cũng nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, thời điểm Tô Duyệt tỉnh lại, trời đã sáng. Ánh mặt trời chói chang bên cửa sổ, thời tiết thật đẹp.

Đầu còn ong ong, có chút đau.

Nhúc nhích người, cô mở to hai mắt, phóng đại ở ngay trước mắt là khuôn mặt Giang Từ.

Nghĩ đến hành động đáng giận của hắn tối qua, mặt Tô Duyệt nóng lên, duỗi tay muốn đánh hắn. Ánh mắt dừng ở bên mặt trái của Giang Từ, cô ngây ngẩn cả người.

Ghé sát lại nhìn kỹ, Tô Duyệt cảm thấy vết sẹo trên mặt Giang Từ thu nhỏ lại.

Vết sẹo chỗ cằm đã tiêu bớt, ngay cả vết sẹo ở thái dương cũng tiêu biến, nếu nói ban đầu vết sẹo lớn ước chừng tầm một bàn tay cô, hiện tại nhỏ lại cô ấy bàn tay mình ra ước lượng, hiện tại vết sẹo nhỏ bằng một phần ba.

Tô Duyệt vừa mừng vừa sợ.

Đầu ngón tay không nhịn được mà vuốt ve vết sẹo một chút, có phải sẹo đó có thể hoàn toàn biến mất không?

“Tô Duyệt.” Giang Từ đột nhiên mở to đôi mắt, bắt gặp Tô Duyệt đang đặt tay trên mặt hắn, đôi mắt đen nhánh còn mang theo chút buồn ngủ. Sau đó, Giang Từ đem đầu ngón tay trắng nõn tinh tế kia đến bên miệng, khẽ cắn một cái.

“Đau!”

Tô Duyệt theo bản năng rút tay lại, trên ngón tay xuất hiện dấu răng, “Anh lại cắn người!”

“Em sờ loạn trên mặt tôi, lại còn vuốt ve.” Hắn lười biếng nói, “Thích gương mặt tôi sao?”

“Tự luyến.” Tô Duyệt nhỏ giọng nói.

Nghĩ đến cái gì, cô cũng không xem ngón tay nữa, mà nhìn về phía Giang Từ nói: “Vết sẹo trên mặt anh đã thu nhỏ. Thật sự, nếu anh không tin, chính mình sờ một chút đi.”

Giang Từ tùy ý mà duỗi tay sờ sờ mặt, hắn hỏi:”Chán ghét vết sẹo trên mặt của tôi sao?”

“Không có.” Tô Duyệt lắc đầu, “Nhưng mà, mặt anh hồi phục, em sẽ rất vui vẻ.” Tay cô chủ động đặt lên mặt trái của Giang Từ, bởi vì chưa hạ sốt hoàn toàn, lòng bàn tay cô vẫn nóng bỏng, làm cho bên mặt trái mẫn cảm của Giang Từ càng nhạy cảm hơn.

Giang Từ cười cười, hắn ôm cổ Tô Duyệt, đem cô sát lại gần, hôn môi cô một cái, chậm rì mà nói: “Muốn tôi mau chóng hồi phục, vậy em phải chiều tôi.”

Tô Duyệt chớp chớp mắt, ngồi dậy, “Đồ lừa đảo, việc hôn và việc hồi phục sẹo không quan hệ.”

Nghĩ biện pháp chiếm tiện nghi của cô, thật đáng giận !

Thấy thân ảnh đi về phía toilet, Giang Từ chỉ cười cười, không nói thêm gì.

Thời điểm Tô Duyệt biết đến hot search, là lúc giữa trưa Kim Minh Viện gọi điện tới nói cho cô biết.

“Tối hôm qua trước khi đi ngủ tớ đã thấy ở trên mạng, nhưng mà lúc ý đêm khuya rồi, tớ nghĩ cậu chắc đã ngủ, cho nên không lập tức gọi điện thoại cho cậu. Bất quá, vừa rồi lúc tớ lên mạng, hot search đã biến mất, ảnh chụp tìm cũng không thấy.” Kim Minh Viện nói, “Có thể người nhà của vị kia phân phó người khác làm.”

“Chắc không phải, đôi mắt Giang Từ không nhìn thấy, anh ấy không lên mạng được ắt sẽ không biết chuyện hot search kia.” Tô Duyệt trực tiếp phủ định.

Lại trò chuyện trong chốc lát, sau khi cúp máy, Tô Duyệt mở trang web ra, điều tra tin tức Kim Minh Viện nói cho cô, tin tức đã bị xóa bỏ, nhưng vẫn như cũ còn có một vài cư dân mạng chia sẻ tin tức.

Tô Duyệt lật xem, giữa mày hơi nhíu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy có người nói Giang Từ là quái vật, sắc mặt cô trực tiếp trầm xuống.

Khi Giang Từ tiến vào thấy Tô Duyệt, nhìn thấy vẻ mặt cô không vui còn có tức giận, “Uống thuốc.” Hắn cầm thuốc, đi về phía sofa.

“Hiện tại không muốn uống.” Cô mạnh mẽ nói, đợi lát nữa thuốc bị nghẹn thì sao, thật sự khổ.

“Tô Duyệt, tính tình đừng như trẻ con như vậy.” Giang Từ ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt liếc đến di động của cô, thấy nội dung trên màn hình, trên mặt vẫn biểu tình như cũ “Uống thuốc.”

Tô Duyệt mím môi, cô đang bực mình, người đàn ông này còn bức bách cô uống thuốc.

Giang Từ giơ bàn tay đang cầm thuốc lên, con ngươi đen nhánh xoay chuyển, Tô Duyệt cầm thuốc vào trong lòng bàn tay, sau đó, bưng ly nước bên cạnh, uống một ngụm nước lớn, cười nói: “Uống rồi.”

Giang Từ: “”

Đôi mắt hắn nhìn thẳng Tô Duyệt đang ở ngay trước mắt hắn giở trò bịp bợm.

Xuy!

Cô có phải cho rằng, hắn thực sự không dám làm gì cô?

“Tô Duyệt, nói dối, sẽ bị phạt.” Giang Từ cười lạnh một tiếng.

Tô Duyệt hơi kinh ngạc, hắn phát hiện?

Còn chưa kịp phản ứng lại, tay đang cầm thuốc bị Giang Từ bẻ ra, Tô Duyệt ngây ngốc nhìn Giang Từ lấy thuốc cho vào miệng hắn, sau đó, bàn tay to nắm cằm cô, giây tiếp theo, mặt hắn càng ngày càng phóng đại trước mặt cô.

Môi mỏng hơi lạnh.

Một viên thuốc kề sát vào hàm răng cô.

“Há mồm.” Giang Từ thanh âm trầm thấp.

Tô Duyệt bị bắt mở miệng, viên thuốc tiến vào trong, ,một viên, hai viên, ba viên.

Viên thuốc được bọc đường bên ngoài từ trong miệng Giang Từ bị hòa tan, Tô Duyệt cảm giác trong miệng thật đắng, rất đắng.

“Nước” Cô mơ hồ không nói rõ được.

Giang Từ đem thuốc cho vào, mới thong thả bưng ly nước bên cạnh, đút cho Tô Duyệt.

“Có ngoan ngoãn uống thuốc hay không?” Giang Từ nhìn gương mặt Tô Duyệt vì đắng mà nhăn lại, khóe mắt trào ra nước mắt, lòng bàn tay hắn ấm áp lau đi nước mắt, “Đêm nay không uống thuốc, tôi sẽ tự mình đút cho em.” Cuốn lưỡi, hắn cũng thấy đắng, còn mang theo chút ngọt trong đó.

Tô Duyệt một hơi uống hết cốc nước. trong miệng cùng yết hầu gian khổ lắm mới tiêu đi được.

Cô ngước mắt, thong thả nói: “Giang Từ, sao anh lại biết em không có uống thuốc?”