Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 105

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Từ bị người ôm cổ chọc cười.

Hắn trực tiếp ôm cô một cái, xụ mặt, “Ăn nhanh nào.”

“Anh đừng thúc giục e.” Tô Duyệt ôm hắn không buông tay, môi mềm lại chủ động hôn lên mặt Giang Từ, hôn cả những vết sẹo ở trên mặt hắn, âm thanh mềm mại, thương lượng, “Chờ một chút.”

Sợi tóc mềm mại của cô cọ vào gáy hắn, lướt qua cổ hắn đến ngứa ngáy. Bởi vì phát sốt nên khuôn mặt trở nên nóng bỏng, trơn bóng tinh tế kề sát vào hắn, Giang Từ nắm chặt thuốc trong tay.

“Thật không muốn uống?”

“Uống, em nghỉ ngơi trước rồi sẽ uống” Tô Duyệt ngoan ngoãn lên tiếng.

Giang Từ duỗi tay sờ soạng trán cô, nhiệt độ dưới lòng bàn tay vẫn nóng như vậy, “Tô Duyệt, làm nũng vô dụng, nhanh uống thuốc, nếu không, tôi không ngại dùng miệng để bón thuốc cho em.”

Tô Duyệt mím môi, biết là không thể tránh được, “Anh thật vô nhân tính.” Cô không tình nguyện mà cầm lấy viên thuốc ở trong tay Giang Từ, nhanh chóng cho vào miệng, sau đó uống một ngụm nước to, nhắm mắt lại, liều mạng nuốt xuống.

“Còn có hai viên.” Đôi mắt Giang Từ hiện lên ý cười.

Tô Duyệt trừng mắt liếc hắn một cái, ngay sau đó cầm lấy hai viên thuốc, giống như vừa rồi, nhắm mắt lại một lần nữa đem thuốc nuốt lấy.

Giang Từ nhìn cô ngoan ngoan uống ba viên thuốc, hắn lúc này mới vừa lòng, “Đừng nằm vội, đi tắm nước nóng rồi hẵng ngủ.”

Tô Duyệt lấy chăn che kín đầu giả chết.

“Muốn tôi ôm em đi tắm?” Giang Từ kéo kéo khóe miệng, “Cũng không phải không thể.”

“Anh đừng mơ.” Tô Duyệt một tay đem gối ném về hướng Giang Từ, đầu mơ màng, cô vô lực kéo thân mình đến toilet.

Đêm khuya, Tô Duyệt sau khi tắm rửa đã ngủ trên giường, Giang Từ đã thay sang bộ đồ ngủ màu đen.

“Lại đây.” Giang Từ mở to mắt, lười biếng mở miệng.

“Em đang sốt.” Thân thể Tô Duyệt nhích gần lại, mặt hướng Giang Từ, “Sẽ lây bệnh cho anh.”

“Tô Duyệt, em thực sự không ngốc đấy chứ? Cảm mạo mới có thể lây bệnh, lại đây ngủ, ôm tôi.” Giang Từ nhíu mày, bất mãn nói.

Tô Duyệt chớp chớp mắt, như này là sao?

Thân thể vẫn nhích lại gần Giang Từ, vừa mới tới gần, nháy mắt liền bị Giang Từ ôm vào ngực hắn.

Tô Duyệt vẫn chưa hạ sốt, nhiệt độ thân thể còn rất cao, nóng bỏng mà không giống như ngày thường, hơn nữa cô vừa mới tắm xong, trên người con mang theo chút hơn nước ướŧ áŧ, khi nằm cạnh, lại mang một loại tư vị khác.

Cũng không biết có phải do nhiệt độ cao hay không, mũi Giang Từ ngập ngàn mùi sữa tắm nồng đậm của cô, hắn cúi xuống vùi vào hõm cổ Tô Duyệt, “Thơm quá.” Tô Duyệt vẫn đang phát sốt hai má ửng hồng, môi đỏ kiều diễm, vừa mềm vừa thơm. Nhiệt độ ngày càng tăng, cô như đóa hoa hồng có hương thơm kẹo sữa.

Hầu kết lên xuống.

Đầu ngón tay thon dài chạm vào cổ áo ngủ Tô Duyệt, mang theo hơi lạnh.

“Giang Từ?”

Tô Duyệt kinh ngạc mà mở to mắt, đối mắt với ánh mắt đen nhánh của Giang Từ, cô ngẩn người, bên trong đôi mắt không có tiêu cự như có màn sương đen dày đặc vây kín.

“Làm cái gì?” Nhìn tay đang đặt chỗ cổ áo, Tô Duyệt chớp chớp mắt.

Đầu ngón tay lạnh vuốt ve chỗ cổ áo nõn nà, có chút ngứa, Tô Duyệt muốn nằm dịch ra chút, lại bị Giang Từ chế trụ eo, “Nghe nói toán mồ hôi, có thể hạ sốt.” Thanh âm hắn trầm thấp, một tay đem chăn xốc lên, phủ qua đầu hai người.

Trước mắt đột nhiên tối sầm.

Tô Duyệt tùy ý để một bên tay buộc chặt, “Giang Từ, đầu em choáng váng, muốn ngủ.”

“Ừm, đợi lát nữa liền ngủ.” Giang Từ gắt gao ôm cô, dấu môi lạnh lẽo dừng ở chóp mũi, chậm rãi đi xuống, dừng lại ở miệng nhỏ nóng bỏng của cô.

Như là nếm được món ăn hắn cực thích, bánh kem xoài mới ra lò, nhấp nháp chầm chậm, ôn nhu lặp đi lặp lại mà nghiền áp, trêu đùa.

Đắp chăn, một mảng đen trước mắt, ngũ quan càng thêm mẫn cảm.

Tô Duyệt vốn đang phát sốt, hiện tại càng thêm nóng hơn. Môi hôn mềm mại, triền miên dây dưa, cô cảm thấy đầu óc ngày càng mơ hồ, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Cho đến khi tay cô bị cầm lấy kéo xuống.

Tô Duyệt nháy mắt bừng tỉnh ý thức, trong bóng đêm, cô không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn đôi mắt, thanh âm run lên, “Giang…Giang Từ..anh” tay cô bị bàn tay to của Giang Từ lôi kéo, kề sát vào nơi cứng rắn kia. Tô Duyệt quả thực bị choáng váng, cả người đều ngây ngẩn.

Giang Từ dừng lại, hắn hừ một tiếng, sau đó thấp giọng nở nụ cười, “Sợ?”

Tô Duyệt dùng sức tránh, đem tay trở về, sau đso xốc chăn lên, nóng nực trên mặt tiêu tán không ít, cô tức tối mắng: “Giang Từ, anh không biết xấu hổ.” Cô nắm chặt lòng bàn tay, nhưng mà, cảm giác nóng bỏng lúc nãy vẫn còn.

Ánh đèn nhàn nhạt, Giang Từ nhìn Tô Duyệt vừa tức giận vừa thẹn thùng, hắn kéo kéo khóe môi, ban đêm an tĩnh âm thanh đặc biệt rõ ràng, “Tô Duyệt, đây cũng là biểu hiện bình thường, em hẳn là vui vẻ.” Giang Từ hừ một tiếng, về sau còn muốn sinh một bé gái.

“Em còn đang bệnh, Giang Từ, anh nghĩ gì thế? Bực chết đi được, anh khi dễ người bệnh?” Đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ lên án hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, Tô Duyệt xoay người, nhắm mắt lại, không để ý đến người bên cạnh.

Tóc đen rủ xuống, vành tai phiếm hồng.
« Chương TrướcChương Tiếp »