Chương 1

“Còn không nhanh biến đi.”

Thanh âm người đàn ông mang theo lửa giận từ bên cạnh truyền đến.

lông mi Tô Duyệt run run, chậm rãi mở to mắt, phần đầu từng đợt đau đớn truyền đến. Nhìn mấy gương mặt xa lạ cô lộ ra vẻ mờ mịt.

Đây là tình huống gì vậy?

“Do thể diện của anh trai nên tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Người đàn ông hiển nhiên là vô cùng tức giận, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Duyệt nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ đến đỏ bừng.

“Mộ Hàng, bác sĩ Kim nói, thân thể của anh......”

Bên cạnh, Khương Toàn cắn cắn môi, một đôi mắt to ngập nước không vui mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt trên mặt đất một cái, sau đó nói khẽ với Giang Mộ Hàng.

Giang Mộ Hàng vừa rồi uống nước đường người hầu đưa tới, không bao lâu hô hấp liền trở nên dồn dập, toàn thân bắt đầu nóng lên. Đúng lúc này thì nhìn thấy Tô Duyệt mặc váy ngủ gợi cảm chạy thẳng vào trong thư phòng, hắn sao còn không rõ đây là chuyện gì?

Người phụ nữ ngốc nghếch Tô Duyệt, gài bẫy hắn!

Anh luôn luôn đều cảm thấy Tô Duyệt ngu ngốc lại không có đầu óc, không nghĩ đến cô ta lá gan lớn như vậy, cũng dám hạ dược với em rể.

Giang Mộ Hàng cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú chảy không ít mồ hôi mỏng. Tuy rằng đã uống thuốc bác sĩ Kim đưa, nhưng là thuốc sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, thân thể hắn vẫn như cũ vô cùng khó chịu.

Nhìn tiểu kiều thê Khương Toàn bên cạnh, ánh mắt anh ta khẽ trầm xuống.

Hít sâu một hơi, Giang Mộ Hàng phân phó với người hầu “Đem Tô Duyệt mang về, chuyện này đừng nói ra ngoài chỉ để anh trai biết là được, ông nội cùng cha mẹ ta bên kia, các ngươi ai cũng không thể lắm miệng, nếu không......” cho dù chuyện này là Tô Duyệt ngu xuẩn sai, nhưng là tóm lại sẽ mang đến gièm pha, hắn một chút cũng không hy vọng tên mình sẽ dính líu tới cô ta.

Ánh mắt sắc bén của Giang Mộ Hàng đủ để dọa sợ hai người hầu, họ vội vàng cúi đầu, đáp: “ Dạ thưa cậu chủ.”

Nhìn hai người hầu đỡ Tô Duyệt rời đi, Giang Mộ Hàng mới nắm tay Khương Toàn “Giúp anh.” Giúp cái gì, ánh mắt anh ta đã ám chỉ thực rõ ràng.

Gương mặt trắng nõn của Khương Toàn nóng lên, lòng bàn tay truyền đến một cỗ nóng rực , cô thẹn thùng gật gật đầu.

Chuyện đêm nay phát sinh đối với cô ta mà nói, chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Bên kia, Tô Duyệt bị hai người hầu đỡ đi đường, cả người phát đau, phần đầu cũng truyền đến từng đợt đau nhức, hiển nhiên vừa rồi cô ngã rất nghiêm trọng, nguyên chủ phỏng chừng là khi phần đầu bị va chạm thì qua đời.

Thật vất vả tiếp thu xong ký ức, Tô Duyệt dần dần tỉnh táo lại.

Cô phát hiện mình đã xuyên sách.

Nguyên bản chỉ là đọc một quyển ngọt sủng văn để gϊếŧ thời gian, không nghĩ tới một giấc ngủ dậy thế nhưng lại xuyên vào trong tiểu thuyết.

Trong sách, đời trước nữ chủ gả cho bá đạo tổng tài là anh cuả nam chủ, nhưng mà, cuộc sống của nữ chính trôi qua cực kỳ không tốt.

Mỗi ngày đối mặt với một người mù lại bị hủy dung, nữ chủ đã sợ hãi lại ủy khuất, còn nhận sự coi thường. Trọng sinh một đời, nữ chủ Khương Toàn không để chính mình lâm vào khốn cảnh đời trước, ở trong yến hội, cô ta dùng thủ đoạn nhỏ làm mình gả cho nam chủ, mà nữ xứng thay thế cô ta gả cho đời trước cái kia ma quỷ giống nhau trượng phu.

Sau kết hôn, nam chủ vẫn luôn thực để ý việc nữ chủ đã từng là vị hôn thê của anh trai.

Nhưng là Tô Duyệt biết, sau này nam chủ không chỉ sủng ái nữ chủ tận xương, thậm chí trong lúc nguy hiểm còn nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, nghĩ cách cứu viện nữ chủ, tình yêu tốt đẹp của hai người quả thực làm người khác hâm mộ đố kỵ.

Mà cô, xuyên thành người cùng nữ chủ đồng thời gả vào Giang gia, vẫn luôn ghét bỏ chồng mình vừa xấu lại mù, cả ngày nhớ thương bò lên giường em chồng, nhảy nhót lung tung, sử dụng thủ đoạn đê tiện gài bẫy nữ chủ.

Vừa rồi phát sinh một màn chính là trong sách, nữ xứng hạ dược nam chủ, lại bị nam chủ phát hiện mà tố giác.

Nguyên chủ không chỉ không sơ múi được gì mà còn bởi vì chạy trốn quá vội vàng nên ngã xuống cầu tiến thêm một bước, nguyên chủ quả thực chính là đá kê chân mà.

Lúc này, hai người hầu cố hết sức mà đỡ Tô Duyệt, trong mắt che giấu sự ghét bỏ. Các cô mang theo Tô Duyệt xuyên qua một mảnh đất trồng cây xanh, đi qua hành lang thật dài, đi tới nhà Tây ở hậu hoa viên.

Trước cửa phòng, một người hầu thật cẩn thận mà gõ cửa.

Một hồi lâu mới dám mở cửa đỡ Tô Duyệt đi vào. Các cô đem Tô Duyệt đặt ở trên sô pha, sau đó một người hầu nhìn về phía thân ảnh kia, trong lòng vô cớ mà rùng mình một cái.

Cô ta nhanh chóng cúi đầu, lo sợ bất an mà mở miệng, đem việc đêm nay phát sinh nói cho người kia.

Tô Duyệt nửa nằm ở trên sô pha, cả người cô phát đau, đầu cũng vô cùng nhức, nghe được người hầu bên cạnh nói thì ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh kia.

Trước cửa sổ sát đất rộng lớn, một người nam nhân ngồi trên ghế màu đen, trong phòng tối chỉ bật một bóng đèn nhỏ, bức màn màu xám đậm che lấp mọi ánh sáng bên ngoài khiến căn nhà có vẻ càng thêm âm u.

Tô Duyệt dựa vào sô pha mềm mại, phần lưng lại túa ra mồ hôi lạnh.

Trong sách đề cập qua vị hôn phu của nguyên chủ, thiếu niên thành danh, hắn tiếp nhận sản nghiệp Giang gia là tập đoàn Hằng Nguyên xong liền đem lợi nhuận tập đoàn tăng lên mười mấy lần, năng lực phi phàm, thủ đoạn so với cáo già trong thương trường còn tàn nhẫn hơn, không có ai giống hắn sẽ dồn ép công ty đối thủ đến mức phá sản mới thôi.

Cũng có người ngầm ra tay với anh, bất quá, những người đó kết cục không phải phát điên thì là tàn tật, hoặc là đã chết. Trên thương trường không có người dám trực tiếp đối đầu với Giang gia đại thiếu Giang Từ, dù sao ai cũng lo lắng bị kẻ tàn nhẫn này nổi điên cắn một ngụm. cuối cùng cũng không biết có phải ông trời xem hắn không vừa mắt hay không mà trong một lần hoả hoạn ngoài ý muốn, Giang Từ không chỉ bị hủy dung mà đôi mắt cũng bị hỏng.

Giang Từ xảy ra chuyện xong, cơ hồ tất cả người cầm quyền hào môn đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, cái người đã từng làm cả giới hào môn thành phố B nghe tiếng liền sợ vỡ mật đang ngồi ở cách đó không xa. Ánh mắt Tô Duyệt xoay chuyển, trộm nâng đôi mắt muốn đánh giá người kia , nhưng mà đối phương ngồi trong tối, cô không thấy rõ khuôn mặt hắn.

“Lăn.” Người hầu nói vừa mới nói xong, thanh âm người đàn ông lạnh lùng vang lên.

Người hầu khẽ run lên, nhanh chóng trả lời: “Được, đại thiếu, chúng tôi rời đi ngay ạ.” Hai người hầu thần sắc hoảng loạn, bước chân lảo đảo mà lui ra ngoài, còn thức thời mà đóng cửa lại.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Tô Duyệt cả người phát đau nhưng không dám kêu ca, thần kinh căng thẳng mà nhìn người đàn ông chỗ cửa sổ sát đất đứng lên, từng bước một mà đi tới.

Hắn không phải là muốn tới đây đánh cô chứ?

Thân thể vô ý thức mà run một chút, Tô Duyệt há miệng thở dốc muốn giải thích, không có một người nào nghe được tin vợ mình hạ dược với em rể mà không tức giận được cả.

Khi Tô Duyệt hoảng sợ đến ngây người, thân hình cao lớn kia dạo bước tới mép giường, sau đó thẳng tắp nằm xuống.

Trong nhà lại lâm vào trầm tĩnh.

Tô Duyệt có chút thất thần. cô nghĩ tới trong sách, chỉ thô sơ giản lược miêu tả chồng nữ xứng cùng nữ xứng quan hệ không tốt, cô không nghĩ tới, cho dù nguyên chủ nɠɵạı ŧìиɧ thì ông chồng này cũng chẳng quan tâm.

Tô Duyệt nằm ở trên sô pha, mắt trông mong mà nhìn giường lớn màu xám đậm trong phòng, căn cứ theo ký ức nguyên chủ thì cô vẫn luôn ngủ ở trên sô pha, thật nghẹn khuất a.

Tô Duyệt hít hít mũi, thân thể cùng đầu còn đau, nên cô chuẩn bị nghỉ ngơi một buổi tối trên sô pha, ngày mai tỉnh lại thì tính tiếp.

sáng sớm Ngày hôm sau, ánh mặt trời bị rèm cửa màu xám đậm ngăn cản bên ngoài, trong nhà không có ánh sáng tối tăm nặng nề.

Bên tai truyền đến tiếng phụ nữ trò chuyện, thanh thúy dễ nghe nhưng lại làm Tô Duyệt đang ngủ cảm thấy thực phiền chán. Cô xoay người, muốn né tránh thanh âm ồn ào này nhưng bởi vì sô pha không gian cũng không lớn, đặc biệt đối với hình thể cô hiện tại, vừa mới xoay người Tô Duyệt liền ngã xuống đất.

Cô gái kiia thấy Tô Duyệt chật vật trên mặt đất thì khóe miệng cong lên, trong mắt tràn đầy trào phúng.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân tỉnh.” Cô gái này là Hà Hiểu Thấm, một bên giúp Giang Từ bày bữa sáng, một bên thấp giọng nói. Cô ta nghe người hầu khác nói tối hôm qua Tô Duyệt không biết xấu hổ hạ thuốc nhị thiếu gia, chậc chậc, chuyện ngu xuẩn như vậy cũng chỉ có Tô Duyệt mới làm được.

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặt Giang Từ, trong lòng Hà Hiểu Thấm run lên, nhanh chóng rũ mi mắt, hiện tại cũng chỉ có người phụ nữ vừa xấu vừa ngốc này mới xứng đôi với đại thiếu gia trước mặt.

“Lăn!”

Đột nhiên, nam nhân bạo nộ một tiếng.

Tô Duyệt cả người phát đau nhưng không dám kêu ca, thần kinh căng thẳng mà nhìn người đàn ông chỗ cửa sổ sát đất đứng lên, từng bước một mà đi tới.

Hắn không phải là muốn tới đây đánh cô chứ?

Thân thể vô ý thức mà run một chút, Tô Duyệt há miệng thở dốc muốn giải thích, không có một người nào nghe được tin vợ mình hạ dược với em rể mà không tức giận được cả.

Khi Tô Duyệt hoảng sợ đến ngây người, thân hình cao lớn kia dạo bước tới mép giường, sau đó thẳng tắp nằm xuống.

Trong nhà lại lâm vào trầm tĩnh.

Tô Duyệt có chút thất thần. cô nghĩ tới trong sách, chỉ thô sơ giản lược miêu tả chồng nữ xứng cùng nữ xứng quan hệ không tốt, cô không nghĩ tới, cho dù nguyên chủ nɠɵạı ŧìиɧ thì ông chồng này cũng chẳng quan tâm.

Tô Duyệt nằm ở trên sô pha, mắt trông mong mà nhìn giường lớn màu xám đậm trong phòng, căn cứ theo ký ức nguyên chủ thì cô vẫn luôn ngủ ở trên sô pha, thật nghẹn khuất a.

Tô Duyệt hít hít mũi, thân thể cùng đầu còn đau, nên cô chuẩn bị nghỉ ngơi một buổi tối trên sô pha, ngày mai tỉnh lại thì tính tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời bị rèm cửa màu xám đậm ngăn cản bên ngoài, trong nhà không có ánh sáng vẫn tối tăm nặng nề.

Bên tai truyền đến tiếng phụ nữ trò chuyện, thanh thúy dễ nghe nhưng lại làm Tô Duyệt đang ngủ cảm thấy thực phiền chán. Cô xoay người, muốn né tránh thanh âm ồn ào này nhưng bởi vì sô pha không gian cũng không lớn, đặc biệt đối với hình thể cô hiện tại, vừa mới xoay người Tô Duyệt liền ngã xuống đất.

Cô gái kia thấy Tô Duyệt chật vật trên mặt đất thì khóe miệng cong lên, trong mắt tràn đầy trào phúng.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân tỉnh.” Cô gái này là Hà Hiểu Thấm, một bên giúp Giang Từ bày bữa sáng, một bên thấp giọng nói. Cô ta nghe người hầu khác nói tối hôm qua Tô Duyệt không biết xấu hổ hạ thuốc nhị thiếu gia, chậc chậc, chuyện ngu xuẩn như vậy cũng chỉ có Tô Duyệt mới làm được.

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặt Giang Từ, trong lòng Hà Hiểu Thấm run lên, nhanh chóng rũ mi mắt, hiện tại cũng chỉ có người phụ nữ vừa xấu vừa ngốc này mới xứng đôi với đại thiếu gia trước mặt.

“Lăn!”

Đột nhiên, nam nhân bạo nộ một tiếng.

“Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thiếu gia thực xin lỗi, tôi......” Hà Hiểu Thấm nhanh chóng thu hồi tay của mình, gắt gao nắm chặt. Vừa rồi phân tâm cô ta không cẩn thận đυ.ng phải tay Giang Từ.

Nghe nói, một người từng đυ.ng tới tay Giang Từ, hiện tại chỉ còn tám ngón tay.

Hai ngón khác......

khuôn mặt Hà Hiểu Thấm trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, “Thiếu gia, thực xin lỗi, tôi lần sau không dám, cầu ngài đừng chém tay tôi

“Tôi nói, lăn.” Giang Từ mặt vô biểu tình, môi mỏng nhấc lên, thanh âm lãnh đến mức tận cùng.

Hà Hiểu Thấm cắn cắn môi, nào còn dám nói gì, vội vàng hoảng loạn mà lui xuống, ngay cả khay cũng quên cầm.

Trên mặt đất, Tô Duyệt đau đến cả người cuộn tròn, nhịn không được mà rên ra tiếng.

Đau quá!

Mới đầu cho rằng ngủ một giấc sẽ tốt hơn, không nghĩ tới cả người cô càng thêm càng đau. Mà lúc này người nọ nghe được cô kêu đau thế nhưng chẳng quan tâm, thong thả ung dung mà ăn bữa sáng.

Tô Duyệt cắn chặt răng, muốn bò lên trên sô pha, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Cái quỷ gì!

Tô Duyệt lập tức lấy tay bưng kín lỗ tai, thật ồn ào!

Nhưng mà, tiếng chuông cực kỳ giống tiếng chuông hồi còn đi học, không ngừng kêu loạn trong đầu cô. Giữa mày nhíu chặt, Tô Duyệt cảm thấy đầu càng ngày càng đau, có cảm giác như linh hồn sắp tách ra khỏi thể xác vậy.

“Giang Từ! anh có thể giúp tôi gọi bác sĩ tới được không? đầu tôi đang rất đau.” Sự đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Tô Duyệt không chút nghi ngờ giây tiếp theo mình sẽ chết cũng nên.

Nhưng trên bàn ăn, Giang Từ vẫn đang thờ ơ ăn bữa sáng.

Không được đáp lại, Tô Duyệt ngẩng đầu, bởi vì là ban ngày, lúc này đây, cô nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Giang Từ.

Đồng tử hơi hơi co rút lại, Tô Duyệt ngơ ngác mà đánh giá người kia. Tấm lưng thẳng tắp, khi ăn động tác đâu vào đấy, có loại ưu nhã nói không nên lời. Nhưng mà, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn thì, sự tán thưởng lập tức biến mất.

Trong sách miêu tả qua, mặt Giang Từ bị lửa thiêu hủy. Chỉ thấy bên trái mặt anh vết sẹo từ huyệt Thái Dương kéo dài tới cằm, vết sẹo hồng hồng, gập ghềnh, có điểm giống thịt trùng, dữ tợn lại ghê tởm.

Giang Từ chậm rãi nhấm nuốt đồ ăn, một đôi mắt tối tăm không có bất luận tiêu cự gì, hơn nữa hắn xấu xí, cả người tản ra sự hung ác nham hiểm cùng u lãnh, làm người khác bỗng phát run trong lòng.

Tô Duyệt giấu đi kinh ngạc nơi đáy mắt.

Trong đầu tiếng chuông không ngừng kêu, sự đau đớn làm trán cô ứa ra mồ hôi lạnh, Tô Duyệt lại lần nữa mở miệng: “Giang Từ, giúp tôi.”

Cô biết, Giang Từ có một bác sĩ chuyên trị liệu mắt cho anh ta, chỉ cần một cuộc điện thoại, đối phương sẽ lập tức tới. Nguyên chủ ngày hôm qua bị ngã đập đầu, hiện tại đầu đau như vậy, còn nghe được tiếng chuông, hiển nhiên là di chứng phát tác, sinh ra ảo giác.

“Cô đau đầu?”

Người đàn ông rốt cuộc cũng đáp lại, thanh âm lạnh băng lại thanh từ dễ nghe.

“Đúng, tôi đang đau muốn chết, Giang Từ, giúp tôi gọi bác sĩ với.” Tô Duyệt đau đến khóe mắt chảy ra nước mắt.

Giang Từ như cũ múc một miếng bánh kem thơm ngọt, đưa vào trong miệng, một hồi lâu hắn mới chậm rãi mở miệng: “Vậy thì liên quan gì đến tôi a.”

Câu nói tùy ý nhưng lại làm trái tim người nghe run rẩy.