Chương 24: Chăm sóc người bệnh

Sau khi Cố Diệp đưa Tô Ngọc Tuệ rời khỏi Âu Dương Chấn Phong cũng không muốn nán lại thêm liền rời đi ngay sau đó. Lâm Vũ Thiên ngồi trong phòng bệnh thật lâu, ngồi bất động. Hắn nhìn cô, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Hắn không biết Bạch Linh đã nói gì với cô để cô sốc đến mức suýt mất cả mạng. Hắn không dám nghĩ nếu Tô Ngọc Tuệ không xuất hiện kịp thời, Âu Dương Chấn Phong không lái xe đi ngang thì mẹ con cô sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn sợ mất cô, sợ không bảo vệ được đứa con đầu lòng của 2 người. Vũ Băng Thanh cứ nằm bất động ở đấy, mặt mày xanh xao như không còn huyết sắc. Cô ngủ rồi, hắn cảm nhận được nhịp thở đều đều của cô.

Phía này Cố Diệp đã đưa Tô Ngọc Tuệ về nhà anh. Đưa cô vào phòng anh rồi đi chuẩn bị khăn ướt và thuốc cho cô. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ bộ đồ ướt nhẹp của cô rồi bắt đầu lau người cho cô. Bàn tay to lớn của anh cầm khăn từ từ di chuyển trên cơ thể trắng mịn của cô. Da thịt non mềm hiện hoàn toàn trước mặt anh. Khi lau đến phần cổ thì tay anh bỗng chạm vào bộ ngực căng tròn đang phập phồng trong lớp áo bra đen theo nhịp thở đều đều của cô. Cơ thể Tô Ngọc Tuệ quả thật không chê vào đâu được. Với thân hình và khuôn mặt hack tuổi này khó ai nghĩ cô đã 27t rồi, nếu nói cô chỉ là sinh viên đại học chắc họ cũng sẽ tin. Sau khi mặc áo cho cô anh cũng nằm xuống bên cạnh cô. Anh ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô thật lâu. Hàng lông mi cong vυ"t, chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ mọng đều là những thứ khiến khuôn mặt cô đẹp hơn bao giờ hết.

" Anh thừa nhận anh yêu em rồi Tô Ngọc Tuệ" Cố Diệp bất giác lên tiếng

Nói rồi anh nhướn người hôn lên đôi môi anh đào ấy. Hôn thôi thì chưa đủ anh còn đưa chiếc lưỡi tiến vào khám phá khoang miệng nhỏ của cô. Anh như hút hết mật ngọt trong miệng Tô Ngọc Tuệ. Cố Diệp hôn đến nỗi mặt cô đỏ hết lên dường như không thở được nữa. Mãi đến khi Tô Ngọc Tuệ đập tay vào ngực anh anh mới luyến tiếc rời khỏi nụ hôn kéo dài 5p. Thuận thế Cố Diệp cúi xuống cắn vào cổ cô tạo 1 vết hickey đỏ rực. Tô Ngọc Tuệ mắt nhắm nghiền vẫn rụt cổ lại vì đau. Anh không ngừng hít lấy hương thơm trên hõm cổ, bàn tay không yên phận luồn vào cởi phăng bộ bra đen của cô. Cố Diệp dùng tay bóp mạnh vào bộ ngực non mềm của cô khiến Tô Ngọc Tuệ co người lại đầy đau đớn. Cố Diệp anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc Tô Ngọc Tuệ vẫn đang phát sốt mà. Tô Ngọc Tuệ khóc nức nở vì đau hắn nhìn thấy liền luống cuống không biết làm thế nào.

" Tuệ Tuệ ngoan đừng khóc mà anh xin lỗi" hắn vừa nói vừa lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi cô

" Cố Diệp... anh quá đáng lắm... anh ..." cô nức nở nói



" Anh xin lỗi tại nhất thời anh không kiềm chế được"

" Anh... làm tôi đau"

" Ngoan anh xin lỗi em ngủ đi " hắn vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô ôn nhu khuyên nhủ

Tô Ngọc Tuệ từ từ chìm vào giấc ngủ còn Cố Diệp phải vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ của mình. Tắm xong liền leo lên giường ôm trọn lấy cơ

thể bé nhỏ của cô chìm vào giấc ngủ.