Chương 34: Hành hạ

Sáng hôm sau khi cả nhà thức giấc,không thấy cô dậy anh nghĩ cô lại tránh mình liền tức giận sai người lên phòng gọi cô xuống,không may cho cô người đó lại là Đan My.Cánh cửa phòng mở ra,cô ta đỏng đảnh đi tới giường lay mạnh người cô

"Dậy đi,tưởng mình là chủ à mà giờ này vẫn nằm đây"

Không thấy Uyển Linh động đậy,cô ta nghĩ cô cố tình giả điếc,liền lấy chân đá mạnh vào lưng cô khiến Uyển Linh đau đớn mà thức giấc

"Ưʍ..."

"Dậy,cậu chủ gọi cô"

"Tôi biết rồi cô xuống trước đi"- cô yếu ớt trả lời

"Mau lên"

Dậy chuẩn bị xong,mặc trên mình bộ quần áo đơn giản cô nhanh chóng xuống phòng ăn.Anh ngồi đó ăn sáng,Uyển Linh chỉ biết cúi đầu đứng đối diện,cơn đau sau lưng truyền tới khiến cô nhăn mặt,chán ướt đẫm mồ hồi.Cô sắp không đứng nổi nữa rồi,đau quá

"Tôi xin lỗi,lần sau sẽ dậy sớm dọn dẹp thưa cậu chủ"- cô lên tiếng nhận lỗi trước mong anh tha cho mình

Nghe cô nói vậy,anh liền tức giận trước thái độ luôn nhận lỗi về mình của cô, đã vậy anh sẽ cho cô nhận lỗi luôn

"Hôm nay không được ăn cơm,đi dọn dẹp đi"- anh gằn giọng lên tiếng

Bác quản gia Phong và Thanh Hoa nhìn cô thương xót:cô đã ốm yếu như vậy mà cậu chủ bắt cô ấy nhịn đói làm việc sao Uyển Linh chịu nổi chứ



"Dạ"

Nói xong cô quay lưng vào trong phòng đựng đồ,lấy khăn ra bắt đầu dọn dẹp,coi mẹt quá phải dọn thật nhanh mới có thể đi nghỉ được.

Lau dọn được một lúc cả người đã vã mồ hôi như tắm,phía sau lưng thù đau nhức khiến cô chảy nước mắt vì tủi thân.

Sau một thời gian lâu,cuối cùng Uyển Linh cũng làm xong việc,cô mệt mỏi đi lên phòng nằm xuống thϊếp đi.Đến trưa bác quản gia mang đồ ăn lên cho cô

"Bác mang xuống đi ạ,anh ấy biết sẽ phạt bác đấy"- cô biết bác rất tốt với mình chính vì vậy không thể liên lụy Bác ấy được

"Nhưng cô sẽ không chịu nổi đâu"

"Cháu không sao đâu ạ"- nói xong cô còn mỉm cười nhẹ an ủi cho bác yên tâm

Uyển Linh trằn trọc xoay qua xoay lại trên giường vì đau và đói bụng.Người cô dần nóng lên ngủ thϊếp đi lúc nào không hay

Đến tối anh trở về,không thấy cô xuống đón,anh liền tới phòng tìm cô xả giận.Mở cửa ra căn phòng tối om,đi gần lại giường thì thấy dưới lớp chăn nhô lên,anh bật đèn lên

"Dậy đi đừng giả vờ nữa"

Vẫn không thấy động tĩnh gì,anh liền lật chăn lên,Lục Nam Thần hoảng hốt:cả người cô nóng ran,lại thấy cô nằm úp xuống,anh chạy tới bế cô dậy,nhưng lại thấy cô dẫy lên kêu đau đớn.Lục Nam Thần nghi hoặc vén áo cô lên,đạp vào mắt anh lúc này là vết rách lớn trên lưng cô,máu đang rỉ ra rất nhiều,còn có thể nhìn thấy sương trắng,máu thịt lẫn lộn trông thật khϊếp sợ.Anh nhanh tay gọi cho Lâm Tùng Bách



"Đến nhà tôi ngay"

Không đợi bên kia trả lời,anh liền cúp máy thay chiếc áo dính đầy máu ra cho cô. Lâm Tùng Bách tới khám đã hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương lớn như vậy trên lưng cô

"Cậu làm gì cô ấy vậy,không thương thì hãy để hai người tự do đi,dù gì Vương Linh Nhi cậu yêu cũng về rồi"

"Khám đi nói nhiều vậy"

Xử lí vết thương xong,Lâm Tùng Bách dặn dò anh kĩ lưỡng

"....May là xử lí kịp thời nên chưa nhiễm trùng nặng không cô ấy đã mất mạng dưới tay cậu rồi"

Sau khi Lâm Tùng Bách rời đi,anh trở lại phòng cô,nhìn người con gái yếu ớt đang nằm trên giường:chắc cô đau lắm,đã vậy sáng anh còn dày vò không cho cô ăn cơm,vốn anh muốn đối tốt với cô một chút ai kêu cô cứ chọc giận anh.

Cả đêm hôm đó Lục Nam Thần ở phòng chăm sóc cho cô tới sáng,khi Uyển Linh thức dậy,thức anh ngồi đó liền sợ hãi ngồi dậy,do động tác quá nhanh đã động vào vết thương,đau đớn nhăn mặt

"A..anh có gì cần tìm em sao.E..em không có lười biếng không làm việc đâu,em sẽ đi dọn dẹp ngay đây"- vừa nói Uyển Linh vừa nhanh chóng muốn xuống giường

"Không cần,hôm nay cho phép em nghỉ ,nghỉ ngơi đi"

Lục Nam Thần bỏ ra ngoài,cô ngơ ngác nhìn anh không hiểu gì.Ban nãy khi nhìn thấy sự sỡ hãi của cô với mình đã khiến anh không lỡ trách cô....

Uyển Linh nghỉ ngơi 3 ngày thì khỏi bệnh,tuy vết thương chưa lành hẳn nhưng đã có thể đi lại nhẹ nhàng hôm.Cũng từ hôm đó cô chưa thấy anh,có lẽ anh bận ở bên chị rồi,sao còn có tâm trạng gặp cô....