Chương 27
Nơi không gian tĩnh mịch, bóng tối nặng nề bao trùm xung quanh cô. Vẫn là những tiếng *tít* quen thuộc khi ấy, vẫn là giọng nói vang vẳng quanh tai. Vốn dĩ trước đây cô không thể nào nhận ra giọng nói của người đó là ai. Thế nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng đã biết rồi
"Xin lỗi vì phải để em một mình ở nơi cô đơn lạnh lẽo này. Anh sắp đi đến một nơi thật xa, cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Nguyệt Nhi, em nhất định phải đợi anh..."
Giọng nói đó... chính là của anh - Hàn Vũ
Rốt cuộc anh muốn đi đâu? Khi nào anh mới về bên cô? Tại sao anh lại muốn rời bỏ cô?
Đừng đi, có được không?
Nếu anh đi rồi, cô biết phải làm sao đây?
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy quanh trán, cô đột ngột mở to mắt ra, mất rất rất lâu sau mới có thể nhận ra được tình hình hiện tại của mình là gì
Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ, cũng như mọi khi mà thôi...
Nhưng, nó lại không ngừng khiến cô lo lắng. Bàn tay khẽ nắm chặt điện thoại, cô rất muốn gọi cho anh, rất muốn biết anh giờ đây đang làm gì nhưng lại không thể gọi được
Bây giờ mới chỉ 2 giờ sáng mà thôi, cho dù cô không thể nào chợp mắt được cũng không thể phá hoại giấc ngủ của anh được
Mọi chuyện, cứ để tới sáng đi...
[...]
Tới tận sáng, rốt cuộc cô vẫn không thể nào chợp mắt được
7 giờ sáng, cô gọi anh, nhưng thứ mà cô nhận được vẫn chỉ là một chuỗi "tút" dài vô tận
Anh đang ở đâu?!!
Anh có biết cô đang mong ngóng anh lắm không? Anh có biết cô lo cho anh lắm không?
Đừng như cơn ác mộng đó, đừng rời xa cô...
[...]
Khoảng 11 giờ trưa ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng chờ được anh
Cô vội vã rời khỏi nhà, chạy đến ôm anh từ phía sau. Tấm lưng của anh thật rộng, cũng thật rất ấm
Cô nức nỡ, nũng nịu siết chặt lấy anh
_Anh đi đâu vậy, sao em gọi anh mãi mà anh không bắt máy? Có biết em lo cho anh lắm không...
Anh tách tay cô ra khỏi người mình, làm cho lòng cô thoáng hụt hẫng. Thế nhưng không lâu sau đó, anh liền ngay ôm tức ghì chặt cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô
_Nhóc con sao hôm nay lại nhõng nhẽo thế này. Xa một tí mà đã nhớ anh rồi sao
Cô ghì chặt lấy anh, khẽ thì thầm
_Thật nhớ, nhớ lắm...
Anh hôn nhẹ lên mái tóc của cô, trong lòng khẽ thấy ấm áp
Anh đưa cô lên phòng mình để cô đợi anh. Bởi sau một chuyến đi dài, người anh cảm thấy bức rức khó chịu vô cùng. Cho dù muốn cùng cô đi chơi ngay lập tức, nhưng cũng không thể nào để vậy mà đi được
Vì không muốn để cô đợi lâu, anh thật sự tắm rất mau và không ai biết rằng anh có tắm qua loa hay không. Nhưng dù nhanh đến thế, khi bước ra khỏi phòng tắm anh đã thấy cô ngủ say trên giường mình tự bao giờ rồi
Có lẽ vì cả đêm không ngủ nên cô mới dễ dàng chợp mắt đến thế
Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt thanh tú đang say ngủ của cô. Nhìn xem, ngay cả khi ngủ cô còn cau có như vậy, đôi mày nhíu chặt hết cả lên
Anh dùng tay thử duỗi duỗi đôi mày cô ra, không ngờ lại khiến cô tỉnh giấc
_Xin lỗi, lỡ đánh thức em mất rồi
Nhanh chóng ngồi dậy, cô khẽ nhỏ giọng nói
_Không sao đâu. Mà anh có đói không, em nấu cho anh ăn nha
_Không cần phải phiền em như vậy đâu
Anh nghịch ngợm nhéo hai bên má cô, khiến đôi má ấy thoáng chốc ửng đỏ lên
_Để anh dắt em ra ngoài ăn
_Vâng...
[...]
Khói bốc ra từ bát canh nóng hổi khiến cả cô và anh không khỏi suýt xoa. Trời lạnh như thế này, canh nóng là tuyệt nhất!
Nhìn thấy cô chẳng còn bộ dạng ăn uống thục nữ như ngày nào, anh phì cười nhéo nhẹ vào mũi cô
_Thế nào, đói lắm sao?
Cô chau mày, nhăn nhó nói
_Thật đói lắm!
Cả đêm không ngủ, cả ngày không ăn, thật đói lắm...
_Ngoan, ăn nào. Dạo này em thật xanh xao lắm
Anh gắp lấy miếng thịt bò xào đút cô ăn. Nhìn cô ngoan ngoãn mở miệng ra đón nhận, trong lòng anh liền dấy lên tia thõa mãn
Nhìn cô càng lúc càng ốm, càng lúc càng xanh xao làm anh không khỏi buồn lòng. Nhưng song đó, quyết tâm muốn bên cô, vỗ béo cô càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn
Nhưng mong muốn nhỏ nhoi ấy, có thể thành hiện thực chăng?
[...]
Sau khi ăn uống no nê, anh cùng cô tản bộ để thức ăn dễ dàng tiêu hóa hơn
Tay nắm tay, bước song hành, hai trái tim hòa chung nhịp đập...
Giây phút bình dị ấy thật hạnh phúc biết bao...
Cô thường hay lặng lẽ trộm nhìn anh. Giây phút bình dị này làm lòng cô không tránh khỏi sợ hãi, sợ rằng không thể giữ nó trọn vẹn đến cuối cùng
Như giấc mơ đó!
Từ lúc trùng sinh đến nay cô đã có rất nhiều giấc mơ kì lạ, và cô mãi vẫn không thể lí giải được những giấc mơ ấy là gì. Nhưng chúng đều mang đến cảm giác chân thật đến lạ kì
Và cô không hề muốn cảm giác chân thật ấy áp đặt lên cơn ác mộng kia
Cô không muốn mọi cố gắng trong suốt mấy tháng vừa qua bị vụt mất trong nuối tiếc
Cô không muốn mất anh
Thật không muốn, nhưng...
*tin*tin*
_Cẩn thận
Nhiều âm thanh hỗn tạp đột nhiên vây quanh khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình. Khi nhận thức được lời cảnh báo của anh, cũng là lúc cô được ngắm nhìn gương mặt anh thật gần. Nhưng sao...
*rầm*
Trời đất bỗng chốc tối sầm lại, cô dường như cảm nhận được một dòng nước ấm chảy ngang mặt mình, ướt đẫm
Âm thanh hỗn tạp vẫn vang vẳng bên tai cô, cho đến khi nhận thức của cô mất dần đi...
[...]
Nhẹ nhàng mở mắt một cách khó nhọc, người mà cô thấy đầu tiên chính là Dương Minh
Nhìn thấy cô tỉnh dậy, Dương Minh liền mừng rỡ vô cùng. Nhưng sao nét cười ấy lại khiến cô có chút kì lạ, một chút dựa cảm không lành...
_Anh...
Cô thều thào gọi, dường như muốn nói với Dương Minh lời nào đó. Thế nhưng chưa kịp nói gì lại bị Dương Minh chen câu vào
_Ngoan, có chổ nào không ổn không? Ở đây chờ anh chút, để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em
Cô nhìn Dương Minh hối hả gọi bác sĩ, thần trí dần bất ổn mà tiếp tục ngủ thϊếp đi...
Cô chẳng thể nào lường trước được sóng gió tiếp theo lớn thế nào đâu, Dương Minh cũng biết khi cô hay tin sẽ không chịu nổi đã kích này đâu
Cầm sợi dây đeo tay hình cỏ bốn lá có nhiều đường trầy xước và dính máu của cô, Dương Minh chỉ mong ngày mai có thể tốt đẹp hơn... một chút...