Chương 24
Vì chương này nói về Tịnh Khiết nhiều nên chuyển hướng một chút nhé. Mong mọi người không cảm thấy phiền
[Ngôi xưng cô cho Tịnh Khiết]
Sau khi tạm biệt Nguyệt Nhi, anh cùng cô, người trước kẻ sau lẳng lặng bước vào nhà
_Anh Hàn Vũ...
_Thế nào. Em lạnh sao? Dùng khăn lông này lau người chút đi
Cô nhanh chóng nhận lấy khăn lông của anh lau khô người, trong lòng vì tò mò mà khó tránh không lên tiếng hỏi anh
_Anh Hàn Vũ, cô gái kia là bạn gái anh sao?
Anh trầm ngâm giây lát...
_Ừ...
Anh rót một cốc nước ấm cho cô, cũng không quên rót cho mình cốt coffee nóng để giữ ấm người
_Nhưng mà em khoan hẵn nói cho mẹ anh biết nhé
_Vâng...
Cô cúi đầu cười nhẹ, sau khi lau khô người xong liền nhanh nhẹn mở cặp ra, lấy 2 quyển sách đặt lên bàn
Đương nhiên cô không quên lý do mà mình đến tìm anh, đó là nhờ anh giảng giải những bài tập khó cho cô
Từ lúc cô chuyển lên đây sống, ngay cả mẹ cũng rất khuyến khích, tạo điều kiện cho cô ở bên anh. Đương nhiên, lần này cũng là mẹ nói khéo, kêu cô tới tìm anh
Thế nhưng bây giờ, anh đột nhiên gom hết sách vở, làm cô ngơ ngác cả lên
_Anh làm sao vậy
Anh chỉ tay lên tầng trên, không quên nói
_Bàn ở đây không tiện, vào phòng của anh đi. Ở đấy thuận tiện cho việc học hơn
“Vào phòng của anh? - Phải chăng là phòng ngủ của anh Hàn Vũ?”
Và quả thật đúng như cô đoán, nơi mà cô học thêm đúng là phòng ngủ của anh
Phong cách bài trí đơn giản, thoảng nét cổ điển phương Tây nhưng lại mang nét rất hiện đại. Đặc biệt, điểm làm cô chú ý nhất chính là tủ sách rất to của anh. Nó chứa rất nhiều sách Việt lẫn Anh và về nhiều thể loại phong phú khác nhau
Anh quả thật rất yêu sách !!!
1 tiếng đồng hồ bên anh, được nghe giọng nói êm dịu của anh, được len lén ngắm nhìn anh với một khoảng cách thật gần... Thật sự rất tuyệt!
Anh thật sự rất đẹp trai a...
Nhưng,
Có câu rằng “Như hoa trong gương, như trăng trong nước”
Và cũng còn có câu “Rất gần, gần trong gang tấc. Nhưng lại rất xa, xa tận chân trời”
Phải chăng rất phù hợp trong hoàn cảnh này?
Anh vốn dĩ đang ở trước mặt cô đây, nhưng sao lại có cảm giác xa lạ đến vô cùng.Cho dù cô có cố gắng chạm vào thế nào đi chăng nữa, phải chăng chỉ chạm đến hư vô?
Cô không biết. Điều duy nhất mà cô biết, chính là chỉ cần trong giây phút này có thể bên anh, vậy là đủ rồi...
Nhưng,
_Dù sao cũng đã trưa rồi. Anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, em xuống làm cơm cho anh
_Phiền em rồi...
Anh không khách sáo, liền ngay lập tức leo lên giường chợp mắt một lát
Để rồi 45 phút sau, cô lịch sự gõ cửa gọi anh
_Hàn Vũ, anh xuống ăn cơm đi. Anh Hàn Vũ...
Thế nhưng, im lặng lại chính là câu trả lời duy nhất mà cô nhận được
Dẫu sao anh cũng ngủ sâu như vậy, cô không thể đứng ngoài chờ mà trực tiếp vào phòng gọi anh. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của anh, thật là làm say đắm lòng người. Khiến cô không tránh khỏi trộm ngắm một lát
Chỉ là càng ngắm càng say, tới mức lá gan vốn nhỏ bé của cô cũng càng lúc càng lớn
Cánh môi anh đào nhỏ bé ngang nhiên trộm hôn anh. Thế nhưng, gan thỏ dẫu lớn đến đâu vẫn là gan thỏ. Cô chỉ dám đơn thuần “môi chạm môi” với anh mà thôi...
Và như những tình tiết cẩu huyết của phim truyền hình, ngay thời khắc đặt sắc này, người trong cuộc bỗng nhiên tỉnh dậy !!!
[...]
Tuần này mình có chút chuyện nên sẽ bổ sung
Mong mọi người thứ lỗi cho tác giả lười biếng này