Tống Viện sững người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng phía trước, người đàn ông tuấn mĩ khẽ nhếch khóe môi, đem bức tranh cuộn tròn trong tay đưa cho người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ cong mắt ngượng ngùng vươn tay, ngón tay thon dài vô ý đυ.ng vào đầu ngón tay người đàn ông, giống như đạt được mục đích, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Cách cô ta nói chuyện vừa tinh tế lại ngọt ngào khiến người khác rung động một cách vô thức.
Đám phóng viên truyền thông nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ, điên cuồng quay phim chụp hình, đèn flash nhấp nháy liên tục khiến Tống Viện càng không thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Hơi ấm trên người cô dần biến mất khiến cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Cao Tùng nhận thấy cô đang thất thường, nhỏ giọng hỏi: "Tống Viện, cô làm sao vậy?"
Sắc mặt Tống Viện trắng bật, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Anh Tùng, tôi thấy mệt, muốn trở về."
Tâm điểm chú ý của mọi người đều đặt vào hai người trước mặt nên không ai biết Tống Viện rời đi khi nào, cánh cửa mở ra rồi nhanh chóng khép lại.
Tống Viện lên xe rồi cũng không cảm thấy ấm hơn chút nào.
Cô ôm cánh tay dựa vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn phong cảnh ở bên ngoài, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, người đàn ông mỉm cười, người phụ nữ kiều nhu, người đàn ông đưa bức tranh cho cô gái, cô nhẹ nhàng nhận lấy, cả hai ở rất gần, từ góc độ của cô nhìn qua thì rất là gần.
Huống chi cô còn nhìn thấy đầu ngón tay Ngô Hà chạm vào đầu ngón tay Chu Diễn, mặc dù chỉ là cái chạm nhẹ nhưng trong một giây, trong lòng cô cảm thấy chấn động.
Anh là của cô, không người phụ nữ nào được chạm vào anh.
Cao Tùng còn định khuyên bảo cô gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tống Viện so với giấy còn trắng hơn liền nuốt những lời muốn nói vào trong bụng, tâm tư cô gái nhỏ rất sâu, nói nhiều khó tránh khỏi căng thẳng.
Hắn mấp máy môi, thu hồi tầm mắt.
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước, Tống Viện chìm trong hồi ức, cô nhớ đến thời điểm mới quen biết Chu Diễn, lúc hai người cùng nhau ăn cơm, trong lúc vô ý không cẩn thận làm rơi cái muỗng, cô cúi người nhặt lên, cùng lúc đó Chu Diễn cũng cúi xuống để nhặt, đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, trong lòng như có con nai chạy loạn.
Mặt anh trầm xuống, ngón tay nhanh chóng cuộn tròn vào nhau.
Khi đó cô đang chìm đắm trong suy nghĩ 'thích anh', căn bản không chú ý tới chi tiết nhỏ này, chỉ là một ngay nọ nghe Tiểu Thôi đột nhiên nhắc tới, cô mới biết Chu Diễn mắc chứng sạch sẽ trầm trọng.
Nghiêm trọng tới mức nào?
Không phải người quen thì không được đυ.ng vào.
Sau khi biết chuyện đó cô có chút thổn.
Càng thổn thức hơn là, đêm đó Chu Diễn uống say giữ cô lại, hai người ân ái rất lâu, sau đó cô quấn chăn trong lòng mừng thầm, hóa ra cô đối với Chu Diễn không giống nhau.
Bằng không...
Anh như thế nào có thể?
Chỉ là không nghĩ tới, sự khác biệt mà cô nghĩ bấy lâu nay lại chính là ảo tưởng của cô, cô và mọi người đều giống nhau.
-
Ở một nơi khác, trong xe Maybach, Chu Diễn cởi tây trang trên người ra ném cho Tiểu Thôi:"Vứt đi."
Một tay Tiểu Thôi chụp lấy, một tay đưa bộ tây trang khác: "Chu tổng."
Chu Diễn nhận lấy mặc trên người, đầu ngón tay chạm vào khuy áo liền nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt anh chuyển đến tay mình.
Tiểu Thôi hiểu ý liền lấy nước rửa tay từ một chiếc túi khác đưa cho anh: "Chu tổng."
Chu Diễn mở tay ra, nước rửa tay chảy vào lòng bàn tay anh, anh dùng sức chà xát như hận không thể nhanh chóng bỏ đi lớp da ấy.
Tiểu Thôi nhìn thôi đã đau lòng, nếu không phải Ngô tổng cố ý gây khó dễ thì bây giờ hắn với Chu tổng đang ở Canada mở cuộc họp rồi.
Còn cái người tên Ngô Hà kia thì tính là thứ gì, dám làm phiền lịch trình của Chu tổng bọn họ.
Nhưng những lời này hắn cũng chỉ dám nói ở trong lòng, ngoài mặt thì không có biểu hiện gì.
Chu Diễn ghét đυ.ng chạm với người lạ, đặc biệt là phụ nữ, anh chà mạnh tay hơn, một lúc sau cả lòng bàn tay và mu bàn tay anh đều đỏ bừng lên.
Tiểu Thôi: "Chu tổng, vừa rồi Tống tiểu thư cũng ở đó, hình như là cô ấy..." hiểu lầm.
Chu Diễn dừng lại, mí mắt rũ xuống, anh trầm ngâm suy nghĩ.
Tiểu Thôi lại nói: "Có cần tôi mang cô ấy qua đây không?"
"Không cần." Chu Diễn trầm giọng nói: "Đi sân bay."
-
Một đêm Tống Viện ngủ không ngon, cả đêm đều mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Ngô Hà cùng nhau rơi xuống nước, nước bao phủ lấy cơ thể họ, cả hai đều hướng về phía Chu Diễn cầu cứu.
Người đàn ông trên bờ chậm rãi đi tới, nhìn kĩ còn có thể thấy anh vẫn rất thong thả.
Ngô Hà kêu gào nói: "Đừng tưởng rằng hai người ở bên nhau nhiều năm thì anh ấy sẽ cứu cô, không có cửa đâu, hiện tại người trong lòng anh ấy là tôi, cô không là cái gì hết!"
"Không có khả năng, cô nói bậy!" Tống Viện lắc đầu phủ nhận.
"Không tin thì cô xem đi." Ngô Hà đắc ý cười: "Cô xem, anh ấy tới là để cứu tôi."
Tống Viện chậm rãi quay đầu, người đàn ông đang đứng trước mặt cô, chỉ cần cô vươn tay là có thể được cứu, cô nhìn anh đầy mong đợi, thầm nói: Chu Diễn, cứu em, anh mau cứu em đi.
Một lúc sau, Chu Diễn từ từ vươn tay.
Thấy vậy, Tống Viện nhếch môi, cô muốn nói với Ngô Hà, xem đi, Chu Diễn sẽ cứu tôi, Chu Diễn chỉ thích tôi, tôi mới là người quan trọng nhất.
Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, trong lòng cô ngập tràn vui sướиɠ.
Giây tiếp theo khiến cô cười không nổi, khóe môi đang nhếch lên chậm rãi hạ xuống, môi mím chặt, tay cứng đờ, nửa ngón tay giơ lên, con ngươi trừng lớn không thể tưởng tượng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người đàn ông thản nhiên xoay người, đưa tay tới trước mặt Ngô Hà, Ngô Hà duỗi tay câu lấy cổ anh, giây tiếp theo anh liền chặn ngang bế cô lên, sải bước đi về phía bờ.
'Ngô Hà ngoái đầu lại nhìn cô, nở một nụ cười đắc ý, nụ cười kia đầy châm chọc, tựa như nói: Xem đi, tôi vẫn quan trọng nhất.
Tống Viện mở miệng vừa muốn nói cái gì, đầu sóng đột nhiên đánh tới, cả người cô bị chụp vào trong nước, tay chân cô giãy giụa liên tục, nhưng cho dù cô có khua tay vùng vẫy thế nào thì cảm giác ngạt thở cũng tới.
Cô đột nhiên mở mắt ra, đồng hồ treo tường cũng vang lên, đã bốn giờ sáng.
Cô mới ngủ được nửa tiếng.
Cảm giác ngột ngạt quá mạnh, cô từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trên gương trang điểm, trán lấm tấm mồ hôi, hốc mắt phím hồng, đáy mắt che kín tơ máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tống Viện thở một hơi dài, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, đưa tay lên xoa trán, chỉ là một giấc mơ thôi.
Sau một lúc, đợi tâm trạng ổn định lại, cô lại nằm xuống lần nữa, kéo chăn qua che kín người, chỉ là cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ lại lần nữa.
Màn hình điện thoại bên gối bỗng sáng lên, cô còn tưởng tin nhắn Wechat của Chu Diễn liền vội vàng mở ra xem, là thông báo cập nhật hệ thống.
Còn Chu Diễn...
Không liên lạc với cô, không Wechat, không gọi điện.
Tống Viện nhìn điện thoại báo đầy sóng mà lòng chùng xuống, không biết nên thất vọng hay là gì, anh vẫn luôn như vậy, biến mất không tung tích.
-
"Chị Viện, em tìm được bức tranh chị muốn rồi." Từ bữa tiệc từ thiện lần trước không thể lấy được bức tranh kia, Tống Viện liền bảo trợ lí Tiểu Vinh đi tìm, cuối cùng cũng tìm được.
"Phải không?" Tống Viện dương môi: "Vậy em mau đi mua nó đi."
Tiểu Vinh gật đầu: "Đợi chị nghỉ giữa trưa, em liền đi mua."
Quá trình mua bức tranh cũng không quá thuận lợi, không bao lâu sau Tống Viện nhận được điện thoại của Tiểu Vinh: "Chị Viện, không có bức tranh."
Tống Viện hỏi: "Sao lại như vậy?"
Tiểu Vinh nói: "Bức tranh bị người khác lấy đi rồi chị à."
Vốn dĩ Tống Viện định nói, thôi quên đi, lại nghe thấy Tiểu Vinh oán giận nói: "Là trợ lí của Ngô Hà, cô ta thật vô lý, rõ ràng em đặt bức tranh trước, cô ta không nói hai lời liền cướp đi, còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Còn nói, nếu muốn lấy bức tranh thì chị phải tự mình gọi điện cho Ngô Hà." Tiểu Vinh nhíu mày nói: "Chị Viện, mấy người Ngô Hà đúng là không biết nói lý."
Để tìm được bức tranh này cô đã phải tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được, cũng đã thanh toán tiền cọc, ai ngờ thế nhưng lại bị Ngô Hà đoạt mất.
Tiểu Vinh vừa buồn vừa tức giận, không khỏi than thở thêm vài câu: "Không phải cô ta đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao? Còn không biết xấu hổ như vậy."
Đạt giải diễn viên chính xuất sắc nhất thì đúng là không cần khoe khoang, nhưng cũng không cần thiết phải khoe tìm được chỗ dựa chứ.
Tống Viện biết Ngô Hà dám làm như vậy, cô ta sẽ không được khen thưởng nếu chỉ có một mình.
Quả nhiên.
Một giờ sau, tin tức Ngô Hà ăn tối cùng một lão đại nào đó lộ ra, bối cảnh là một nhà hàng Tây với khung cảnh sang trọng, khi họ ăn tối, một nghệ sĩ vĩ cầm đang chơi bên cạnh.
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt người đàn ông, ngũ quan giống như được chế tác tinh xảo, như điêu khắc, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là cặp mắt kia, rõ ràng là không có bất kì độ ấm nào, lại giống như muốn vây hãm người khác chìm sâu trong đó, không cách nào thoát ra được.
Tống Viện nhìn ảnh chụp Chu Diễn, nét tươi cười trên mặt dần biến mất, bọn họ đã bao lâu rồi không gặp nhau?
Chắc là kể từ khi buổi đấu giá từ thiện kia kết thúc, tính ra cũng đã tròn một tuần. Tất nhiên một trong tuần này Chu Diễn cũng không hoàn toàn bật vô âm tính, mỗi ngày anh đều để Tiểu Thôi đến gửi quà cho cô.
Giày dép, quần áo, trang sức... Mỗi ngày mỗi loại khác nhau, đều là hàng cao cấp, giá cả càng không phải bàn, cũng có thể hù chết người.
Lúc trước khi nhận được quà của anh cô đều sẽ vui vẻ, nhưng mấy ngày nay, mỗi lần nhìn thấy quà của anh lòng cô lại càng nặng nề.
Anh có ý gì chứ?
Thật sự muốn nuôi cô như chim sẻ sao?
Trong khi hot search đang nóng hổi, Tống Viện lại nhận được quà Chu Diễn phái người đưa tới, là một loại áo ngủ tơ tằm, màu đen, trong suốt, mặc vào như ẩn như hiện, so với không mặc gì càng quyến rũ người khác hơn.
Đây là sở thích nho nhỏ của anh, thi thoảng lúc hai người vui vẻ, anh sẽ bảo cô mặc đồ ngủ cho anh xem, Tống Viện từng chọc vào ngực anh hỏi, anh có sở thích nhỏ nào ít người biết nữa không?
Lúc này anh sẽ kéo cô lại ôm vào lòng đặt lên đùi, cắn môi cô nói: "Anh thích quá trình lột đồ ngủ và thưởng thức mĩ vị."
Thanh âm của anh trầm thấp ngọt ngào, hơi thở của anh phảng phất chạm vào tai cô, luôn khiến cô khẽ run lên, khiến cô không khỏi tùy ý lăn lộn theo anh.
Nhưng lần này lại khác, cô không có hứng bồi anh cùng chơi đùa.
Người đã biến mất một tuần rồi lặng lẽ xuất hiện trên hot search, hay nói cách khác, anh thực sự cho rằng cô ngu ngốc không biết gì sao?
Tống Viện liếc nhìn bộ đồ ngủ trong túi, đặt xuống dưới ánh mắt tươi cười của Tiểu Thôi, ném trả lại, kiên quyết nói: "Cầm về đi!"
Tiểu Thôi cầm lấy, khó xử nói: "Tống tiểu thư, cái này là Chu tổng đặc biệt mua cho cô, Chu tổng còn nói....."
"Anh ta nói cái gì tôi đều phải nghe sao?" Tống Viện đánh gãy lời của hắn, lạnh giọng nói nói: "Lấy đi!"
"Nhưng..."
"Cậu không hiểu tôi đang nói gì sao? Tôi bảo cậu cầm về đi!"
"Chu tổng sẽ tức giận." Tiểu Thôi cau mày nói.
"A." Tống Viện cười lạnh: "Anh ta sẽ tức giận sao? Làm gì có thời gian để tức giận chứ? Hiện tại hẳn là anh ta đang rất vui vẻ mới đúng."
Tống Viện nháy mắt ra hiệu với Tiểu Vinh, Tiểu Vinh liền đem người đuổi ra bên ngoài: "Không nghe chị Viện nói gì sao? Mau đi về đi."
Tiểu Thôi bị đuổi ra bên ngoài.
Không bao lâu sau lại có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Tống Viện tự mình mở cửa.
"Tôi đã nói đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa!"
"Em không muốn gặp ai?" Cửa mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không cần nói nhiều, tam quan của nhân vật chính không đại biểu cho tam quan của tác giả, vỗ tay.