Tống Viện ngước mặt lên nhìn anh, hàm răng cắn chặt môi dưới, hàng mi dài run lên, đáy mắt phiếm sương mù, khóe mắt ửng đỏ, bộ dạng vừa nhìn đã thấy thương.
Chu Diễn nhất thời không thể chịu đựng nỗi bộ dạng này của cô, đuôi lông mày hơi nhíu lại, nắm chặt cằm cô cúi người hôn lên, không giống nụ hôn cuồng dã như trước, lần này anh hôn cô rất nhẹ nhàng, như thể muốn cô làm tan chảy,
- -------------
Sau khi lên xe Tống Viện nhận được tin nhắn Wechat của Chu Diễn, đây là lần đầu anh chủ động gửi tin nhắn cho cô.
[Em muốn lễ vật gì thì nói với anh, anh mang về cho em.]
Cô thầm đếm xem, tổng cộng mười bốn kí tự. So với những tin nhắn Wechat mà anh từng trả lời trước đây, đều là cấp bậc thủy tổ, nếu là trước kia Tống Viện nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng không phải hôm nay, tâm tình của cô vẫn tệ như vậy.
Đối với việc có vết son dính trên cổ áo sơ mi, anh vẫn không giải thích gì với cô.
Tống Viện rất để ý.
Và kết quả là, cô không trả lời tin nhắn Wechat của anh, cũng không chủ động liên lạc với anh trong mười ngày, ngay cả Cao Tùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhướn mày hỏi: "Tống Viện, cô và Chu tổng vẫn còn tốt chứ?"
Tống Viện không có tinh thần nói: "Còn tốt."
Nói xong lại cúi đầu xem kịch bản.
Cao Tùng nháy mắt với Tiểu Vinh, Tiểu Vinh lắc đầu giơ tay, tỏ vẻ cô ấy cũng không rõ là có chuyện gì.
Cao Tùng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Viện, cẩn thận hỏi: "Hai người thật sự không có chuyện gì chứ?"
Tống Viện chậm rãi ngẩng đầu: "Ừm, không có chuyện gì."
Cao Tùng nhìn vẻ mặt rầu rĩ ủ rủ không vui của cô, trong lòng gào lên, có quỷ mới tin cô!!
Tuy nhiên hai người cũng không có nhiều cơ hội để nói về vấn đề này, bởi vì xuất hiện vấn đề khác, Ngô Hà đạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, đoạt lấy vài tài nguyên của Tống Viện, trong đó mỗi một cái đều là đồ vật tốt nhất, lúc trước vì nói đến đại ngôn, Cao Tùng chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, không nghĩ tới lại làm áo cưới cho người khác.
Hắn đưa điện thoại cho Tống Viện, trên màn hình là tin tức hắn vừa nhận được.
Tống Viện buông kịch bản, cầm lấy điện thoại, rũ mắt xuống nhìn, hai hàng lông mày chậm rãi chau lại, cô hỏi: "Đây là lần thứ mấy?"
"Thứ ba." Cao Tùng nói: "Chắc chắn là Ngô Hà cố ý, tài nguyện của người khác thì không đoạt, chỉ đoạt của mỗi mình cô, cũng không biết ai chống lưng cho cô ta, đúng là đáng giận."
Trong giới giải trí việc bị đoạt tài nguyên là bình thường, nhưng bị đoạt từ lần này tới lần khác khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên, chỉ trong mười ngày bị đoạt ba hợp đồng đại ngôn, việc này chắc chắn là cố ý.
Tống Viện hỏi: "Tiệc từ thiện đêm nay đã lên danh sách chưa?"
"Rồi." Cao Tùng từ trong điện thoại tìm được danh sách của ban tổ chức: "Đây này."
Tống Viện xem qua, thật trùng hợp, Ngô Hà cũng tham gia.
Cao Tùng bận việc khác không để ý tới, vừa rồi vô tình liếc mắt một cái, không nhìn thấy rõ tên của kim chủ ba ba, nhưng lại nhìn thấy rõ tên Ngô Hà, hắn khịt mũi: "Tạo sao nơi nào cũng có mặt cô ta vậy."
Tống Viện khóe môi cười nhẹ: "Vừa lúc thấy được."
- --------
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ nổi lên, toàn bộ Nam thành đều chìm trong ánh đèn lung linh, bóng cây phản chiếu một cảnh tưởng độc đáo như có người vẽ lên, đẹp mắt vô cùng.
Tiệc từ thiện được tổ chức khách sạn lớn ở phía đông thành phố.
Đêm nay Tống Viện mặc một bộ lễ phục dạ hội màu tím nhạt, tóc được vén nhẹ ra sau, càng tôn thêm chiếc cổ trắng nõn thon dài. Đặc biệt sợi dây chuyền bằng kim cương đeo trên cổ cực chói mắt, nhìn qua đã biết giá trị rất cao.
Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đi tới, ngay lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt người khác, một vài đạo diễn đi tới bắt chuyên với cô.
Tống Viện cười nhẹ đạp lại, không khí vô cùng tốt.
Đột nhiên ở cửa truyền đến động tĩnh rất lớn, vài vệ sĩ mặc vest đen bước vào, theo sau là Ngô Hà mặc đồ dạ hội bước vào.
Trùng hợp là, váy dạ hội của cô ta cũng là màu tím nhạt, trùng hợp hơn nữa là cô ta cũng mang chiếc vòng cổ giống như Tống Viện, ánh mắt mọi người liên tục đảo quanh hai người, một mặt đều cùng nhau chọn xem kịch vui.
Cao Tùng thấy thế thầm mắng: "Đệch."
Tống Nguyên nhìn Ngô Hạ đang đi tới, đuôi lông mày hơi cau lại, rồi lại buông lỏng, nếu nói là tình cờ mặc trùng trang phục, vậy phụ kiện kia thì tính sao?
Một sự trùng hợp trong trùng hợp, hừ, đó cũng quá là con mẹ nó trùng hợp rồi.
Cao Tùng nhân cơ hội nói nhỏ một câu: "Không ngờ cô và Ngô Hà lại có quan hệ tốt như vậy, ngay cả vòng cổ cũng mua giống nhau."
Có quỷ cùng cô ta quan hệ tốt.
Vòng cổ của Tống Viện là Tiểu Thôi giữa trưa mang tới, anh ta lảm nhảm ở đó một lúc lâu, đầu tiên là thường xuyên nịnh nọt Chu Diên, sau đó khen cô đeo nó đẹp như thế nào, cuối cùng trầm mặc nói, Tống tiểu thư nếu cô không nhận, Chu tổng sẽ không để yên cho tôi, rất có thể công việc của tôi sẽ không thể giữ được.
Tiểu Thôi nói điều này là có lý do, trong mười ngày qua, anh ta đã lấy rất nhiều lý do để gửi quà đến mà vẫn không có người nhận, ông chủ rất không vui, còn nói nếu lần này vẫn không nhận thì anh ta cũng không cần quay về làm việc nữa.
Tiểu Thôi đành phải lấy tất cả kĩ năng "vuốt mông ngựa" ra để thuyết phục cô, kém chút nữa là quỳ xuống gào lên.
Tống Viện xoa bóp giữa hai chân mày, ngăn anh ta nói tiếp, nhận lấy vòng cổ.
Cũng rất trùng hợp là, cô thường xuyên đeo sợi dây chuyền kia liền xảy ra vấn đề, những cái khác không đeo được nên cô phải mang chiếc vòng cổ này.
Ai ngờ lại nhảy ra một chuyện buồn cười thế này.
Thật đúng là con mẹ nó thú vị.
Vẻ mặt Ngô Hà bình tĩnh hơn nhiều so với Tống Viện, giống như chuyện này đều đã nằm trong dự kiến của cô ta, khóe môi giương lên nở một nụ cười nhẹ, phù hợp với hình tượng thanh thuần cô ta xây dựng.
Trong giới giải trí này kĩ thuật diễn xuất cũng không thể so sánh ai hơn kém ai, Tống Viện thấy cô ta không một chút kinh ngạc, lập tức hiểu ra vấn đề.
Nha, thì ra là cố ý.
Cố ý tìm lỗi sai kiếm chuyện.
Cô nhếch khóe môi, cười khẽ, chủ động chào hỏi: "Chị Ngô."
Một tiếng chị Ngô này, lập tức đem Ngô Hà đặt ở vị trí lớn tuổi hơn, thành thật mà nói, tuổi tác là khuyết điểm của Ngô Hà, cô ta ghét nhất là ai gọi mình là chị.
Tống Viện đang chọc tức cô ta.
Nếu ở trường hợp khác, Ngô Hà chắc chắn sẽ tức giận trở về, nhưng xung quanh bốn phía đều có người nhìn vào, cô ta đành phải áp xuống lửa giận trong lòng, cười nói: "Viện Viện, lâu rồi không gặp."
Nói xong, hai người nắm tay nhau, phóng viên liền nhân cơ hội điên cuồng chụp hình ảnh hai người, hai người tươi cười nhìn nhau, như một đôi chị em tình.
Không biết ai nói: "Ây da, Ngô Hà mặc bộ váy dạ hội này liền nhìn trưởng thành hơn một chút."
Nghe như là một lời khen, nhưng thật ra là đang trêu chọc Ngô Hà lớn tuổi hơn, đứng bên cạnh cùng Tống Viện đúng là không thể so sánh với nhau.
Sắc mặt Ngô Hà trầm xuống, nhưng chỉ trong một khắc, cô ta điều chỉnh cảm xúc lại, khiêm tốn nói: "Tôi không thể so sánh với em Tống Viện được, người ta là người mới nha."
Dùng chính mình để khen người khác, cô ta liền nghĩ sẽ có người đứng lên nói thay cô ta.
"Ai nói cô không thể so sánh với Tống Viện, cô là diễn viên giỏi nhất." Một giọng nam bất ngờ vang lên.
Những người khác liền phụ họa: "Đúng vậy, Ngô tiểu thư đừng khiêm tốn, năm nay cô đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, hy vọng sẽ có cơ hội cùng họp tác với cô."
Một bước một lời, chiêu này của Ngô Hà thật biết cách chơi.
Nhưng Tống Viện cũng không phải là người ăn chay, lông mày cong cong mỉm cười: "Chị Ngô nói đúng, em không thể so sánh với chị Ngô được, em là người mới, vẫn còn nhiều thời gian để học tập nhiều thứ."
Ngụ ý: Ngô Hà chị đã già rồi, chị không so với tôi được đâu.
Người thông minh mắng chửi người khác không cần dùng những lời thô tục vẫn có thể khiến người khác không nói được gì.
Ngô Hà câu môi phụ họa: "Đúng đúng, em nói đúng."
Màn kịch chị em tình thâm này diễn rất tốt, vài vị kim chủ đều hài lòng, nhưng cuộc thi của hai người vẫn chưa kết thúc.
Phần quan trọng nhất của buổi từ thiện là buổi đấu giá, tất cả những ai có mặt đều phải lấy ít nhất một món đồ, lần này Tống Viện cũng đã có chuẩn bị mới đến đây, cô thực sự muốn làm một điều gì đó cho trẻ em vùng núi.
Những vòng trước cô không đấu giá, cũng bởi vì những thứ đó không phải thứ cô muốn, món đồ đấu giá cuối cùng là một bức tranh nổi tiếng.
Cô muốn lấy bức tranh đó cho cha của Khương Ngọc Doanh, cũng là cha nuôi của cô làm quà sinh nhật.
Ông lão thích sưu tầm những cuộn tranh, thỉnh thoảng đến đó cô đã nhìn thấy chúng một vài lần, cô vẫn luôn muốn mua cho ông một bức tranh, vừa hay lại có cơ hội này tối nay.
Cô ấy nhất định phải có được bức tranh này.
Nhưng có người không thể nhìn người khác được cái tốt, Ngô Hạ phát hiện Tống Nguyên muốn mua bức tranh này nên nghĩ muốn cướp lấy nó từ tay cô.
Cô ta đã đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, và bức tranh này cô ta cũng muốn đoạt nốt.
Số người tham gia đấu giá giảm dần so với lúc ban đầu, cuối cùng chỉ còn lại Tống Nguyên và Ngô Hà, mọi người nhìn bọn họ vô cùng thích thú, trong mắt đều là vẻ hưng phấn.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Tiểu Vinh thì thào nói: "Chị Viện, chúng ta không đủ kinh phí."
Cao Song cũng giật mạnh cánh tay cô, "Nếu cô mua thêm nữa, tôi sẽ phá sản."
Tống Nguyên có bao nhiêu tiền tiết kiệm Cao Tùng là người hiểu rõ nhất, mấy năm nay cô đều gửi hết tiền vất vả kiếm được về cho gia đình, tiền trong thẻ ngân hàng của cô chỉ có tám con số, mua bức tranh này xong về sẽ uống gió Tây Bắc sống qua ngày quá.
Những lúc khác, Tống Nguyên lẽ ra sẽ buông tay, nhưng đêm nay thì khác, Ngô Hà đã đánh vào mặt cô, cô không thể thừa nhận thất bại.
Tống Viện ra hiệu cho Tiểu Vinh tiếp tục tăng giá, và sau đó Ngô Hà cũng tăng giá.
Bầu không khí gay cấn, thậm chí còn căng thẳng hơn trước.
Người dẫn chương trình phấn khích nói: "Năm ngàn vạn."
"Năm ngàn vạn lần một."
"Năm ngàn vạn lần hai."
Tống Nguyên mím môi nhìn Tiểu Vinh, Tiểu Vinh lắc đầu.
Ngô Hà nở một nụ cười đắc ý trước đám đông, sau đó từ từ giơ tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh tăng giá.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm từ xa truyền đến: "Chờ đã."
Dưới ánh đèn, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, đôi mắt dài híp lại, sống mũi cao, khuôn mặt tuấn mỹ.
Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy anh, một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu họ: Chi lan ngọc thụ.
Có người đã nhận ra anh và kêu lên, "Chu tổng."
Người bên cạnh hỏi: "Chu tổng nào?"
"Tập đoàn Chu Khang."
"Ngọa tào! Tiểu Chu tổng của tập đoàn Chu Khang chính là anh ta."
"Cái gì mà tiểu Chu tổng, anh ta bây giờ là tổng tài của tập đoàn Chu Khang, Chu tổng."
Tống Nguyên nghe được âm thanh thì chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào người đàn ông cách đó vài bước, tâm tư mãnh liệt, mãi đến lúc này, cô mới nhận ra mình nhớ anh đến nhường nào.
Ngón chân khẽ nhúc nhích, vừa định đứng dậy, giọng nói quen thuộc lại truyền đến, "8000 vạn."
Chủ nhà hét: "8000 vạn, có tăng giá không?"
"Tám ngàn vạn lần một."
"Tám ngàn vạn lần hai"
"Tám ngàn vạn lần ba."
"Thành giao!"
Cuối cùng, cuộn ảnh đã nằm trong tay Chu Diễn, người tổ chức cười nói: "Cảm ơn Chu tổng đã rộng lượng."
Chu Diễn mỉm cười lịch sự: "Đúng vậy, tôi cũng rất muốn làm chút việc nhỏ của mình cho trẻ em vùng núi nghèo."
"Tốt tốt." Cả hai cùng cười.
Tống Viện sững sờ nhìn cảnh này, Tiểu Vinh nâng khuỷu tay lên chạm vào cô, mím môi.
Tống hiểu ra, nhấc chân vừa đi một bước, một bóng người khác đã xuất hiện ở trước mặt cô, ánh sáng trên đầu có chút thiêu đốt, cô từ từ nheo mắt lại.
Sau đó, cô nhìn thấy Chu Diễn đưa cuộn giấy đặt vào tay Ngô Hà, nhẹ nhàng nói.
"Cho cô."
- ----------
Editor có lời muốn nói: Những chương sau còn tức hơn á mn