Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nó ngâm mình trong bồn nước nóng. Ngòi trong đó khiến nó buồn ngủ. Bao viẹc phải làm bao chuyện cần phải suy nghĩ, mọi thứ khiến nó mệt óc, nó chuẩn bị lim dim. Chuông điện thoại reo lên làm nó bừng tỉnh, ngơ ngác xem đang có chuyện gì xảy ra. Nó vơ láy điện thoại một cách bực tức nhìn thấy số là của Zollet, dù đang cáu nhưng nó cũng trả lời nhẹ nhàng.

- Em chào anh ạ.

- Có chuyện gì mà hôm nay em gọi cho anh nhiều vậy?

- Em tới chỗ anh làm, em có việc muốn nói với anh, nhưng nhân viên của anh không cho em vào. - Nó lũng lịu.

- Hừm.

Nó nghe thấy ở đầu giây bên kia là tiếng của con gái.

- Anh sắp xong chưa. - Cô ta nói giọng lũng lịu giống nó, nghe mà buồn nôn và hôn và cổ Zollet. Nó có thể nghe thấy tiếng hôn và giọng ầm ừ của Zollet.

- Anh đang làm gì vậy? - Nó lén giận hỏi Zollet.

- Không phải việc của em. Từ sau nếu không có chuyện quan trọng đừng tới tìm anh. - Zollet lạnh lùng nói với nó.

- Chuyện em cần gặp anh thật sự rất quan trọng. - Cái giọng của nó lúc cáu ngeh như đang làm lũng.

- Thôi được rồi, 8h sáng mai em tới gặp anh.

- Vâng em cảm ơn. Chúc anh vui vẻ. - Nó vẫn tươi cười và cố tình nhấn mạnh từ vui vẻ.

Sau khi hoàn thành lốt công việc nó leo lên giường và ngủ thật xâu, phải chuẩn bị tốt cho sáng mai chứ.

Nếu anh không muốn anh cũng sẽ phải lấy em thôi Zollet. Anh sẽ là của em, am không cam chịu mất anh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Phòng tổng giám đốc Zollet ở đây? - Nó hỏi nhân viên trực mà mắt quay đi về chỗ khác (tỏ ý khinh người).

- Chị có hẹn trước không?

- Công không còn gì để hỏi ngoài câu đấy hả? - Nó ném cái nhìn tức giận về phái nhân viên.

- Chị phải có hẹn trước thì mới được gặp tổng giám đốc. Ở đây ngoài ông bà chủ tịch thì không ai được phép gặp khi chưa hẹn trước.

- Thế nào cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng Zollet bảo 8h tôi tới đây.

- Chị đới một chút để tôi hỏi thư kí.

Sau một hòi ậm ừ cô ta cũng nói nó có thể gặp Zollet.

- Vậy thì mời chị đi theo cô này. - Nhân viên chỉ sang một nữ nhân viên khác.

Nó đinh bước theo cô ta, nhưng nghĩ ra điều gì đó nói quay lại nới với nhân viên trực lúc nãy.

- Chị mau sớm thu dọn đồ đạc ở đây đi nhé. Chị sắp bị đuổi việc rồi đấy. - Nói xong nó kiênh kiêuh quay đi.

Tới tầng 9 nó được một cô gái khác dẫn đi. Cô ta không hỏi nó, nó cũng chẳng muốn nói gì. Vừa bước vào phòng, nó chẳng thấy Zollet đâu cả. Cô gái đưa nó từ thang máy vào đây hình như là thư kí thì phải. Nhìn cô ta cũng khá xinh đẹp, ít nhất là dáng người chuẩn. Không thấy bảo gì nó hồn nhiên ngồi lên bàn làm việc của Zollet.

- Thưa cô, đây là bàn làm việc của gáim đốc. Nếu muốn cô có thể ngồi ở salon. - Thư kí nén tức nhẹ nhàng nhắc nó, ánh mắt nhìn có vẻ học hằn.

Nó cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn yên tâm ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc. Nhìn trên mặt bàn, toàn là tài liệu.

- Ủa cái gì thế này. - Nó ngạc nhiên, trong lúc thư kí không để ý nó cầm lên xem.

Đó là danh sách những người trên con tàu nó đi dự tiệc trước khi dơi xuống biển. Trong danh sách đó có rất nhiều người quen của nó. Trong danh sách nhân viên có một cái tên nó thấy quen quen "Natokama Saki" Nó thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải. Tên mang âm hưởng tiếng Nhật giống tên của Yumi. Nó cau mày, Natokama Saki chẳng phải là...bạn thân của Yumi sao. Nó đã từng thấy trong quyển sổ nhật kí của Yumi ghi tên này ở trang bìa. Lần đi mua hạt giống hoa với Zollet bạn của Yumi bán ở đó, cô ta tên là Natokama Saki. Những gì nó nhớ hoàn toàn chính xác, cô ta lên tàu hôm đó làm gì nhỉ? Nó nhìn tới công việc, cô ta làm nhân viên phục vụ trên đó. Sau khi nó bị mát tích đã thôi việc. Nó tháy có đôi chút nghi ngờ.

- Em không thấy làm vậy là bất lịch sự sao? - Zollet lạnh lùng hỏi nó làm nó giật mình.

- Anh đã ở đâu vậy? Em phải đợi anh đấy. - Nó có vẻ hờn giỗi.

- Anh có chút chuyện riêng.

- Một chàng trai lịch thiệp luôn galang và đúng hẹn với phụ nữ mà lại làm cho người yêu của mình phải đợi sao?

- Em là người yêu anh ah? - Zollet nhìn xoáy vào nso có ý châm trọc.

- Nói là người yêu thì không chắc, nhưng là chồng sắp cưới thì có lẽ chính xác hơn.

Thư kí của Zollet quay ra nhìn nó. Tự dưng nó thấy khó chịu và ghét cô ta.

- Hôn ước của chúng ta bị hủy rồi, em chưa biết điều đó sao?

- Em biết, em biết cả những phi vụ làm ăn mờ ám và chốn thuế, hối nộ của anh nữa. - Nó trả lời có vẻ phớt lờ không quan tâm.

Zollet chỉ mìn cười kinh kỉnh, anh luôn thích nó là một cô gái như vậy hơn là một đứa bé ai nói gì cũng nghe lời như con giói bị giật dây.

- Em không thích có một cái hôn ước đâu, vì hôn ước không được nghe anh cầu hôn.

- Em thích anh anh cầu hôn rồi làm đám cưới với em? - Zollet chế giễu nó.

- Chính xác đấy. - Nó vui vẻ gật đầu.

- Vậy thì anh...- Zollet chưa kịp nói hết câu nso đã kịp chen ngang.

- Anh có thể cấu hôn em và mau cho em chiếc nhẫn cưới đính viên kim cương nào nặng một chút dù nhà em không thiếu đá quý. - Nó mỉn cười tự tin.

- Từ đâu cho em động lực để tự tin như vậy? - Zollet mỉn cười ấm áp nhưng vẫn nhìn nó châm chọc.

- Để làm được điều này tất cả bởi vì em yêu anh.

- Chỉ vậy thôi ah?

- Vâng. Em yêu anh và không chịu mất anh cho người phụ nữ khác.

- Em có cài gì để làm được điều này?

- Em có một thứ mà anh không ngờ tới đâu.

Nó cúi xuống cầm lấy túi xách, lúc náy đi vào nó ném túi xuống dưới chân. Cúi như vậy đủ để Zollet nhìn thấy ngực nó, sau khi mất tích đúng là nó có "lớn hơn" thật. Mở túi lấy ra một cập tài liệu đưa cho Zollet. Zollet ngạc nhiên khi nhìn những còn số trên đó. Khuôn mặt tự kiêu dần biến sắc.

- Em lấy được những thứ này ở đâu vậy? - Zollet không tỏ chút ngạc nhiên hỏi nó.

- Không nói. - Nó chu môi mỉn cười tinh nghịch với Zollet.

- Ai giúp em lấy được những thứ này?

Nó lắc đầu lè lưỡi chêu Zollet.

- Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.

- Vâng. Hjhj. Em cũng đang nghiêm túc mà. Hjhj. - Nó tiếp túc nhăn nhở uốn ** trên bàn làm việc của Zollet.

- Những tài lệu này là tự em lấy được sao?

- Chính xác. - Nó giả bộ nghiêm chỉnh gật đầu.

- Toàn bộ những bằng chứng làm ăn pho pháp hối lộ, chốn thuế của công ty này em đều nắm dõ. (Các bạn biết đáp án chưa? Là C đó)

- Không chỉ những bằng chứng làm ăn phi pháp, hối lộ, chốn thuế em còn có toàn bộ kế hoạch đầu tư, sản phẩm sắp ra mắt, chiến lược kinh doanh. - Nó vẫn thờ ơ trả lời.

- Cuối cùng mục đích của em là gì? - Zollet từ nãy không biểu lộ một chút ngạc nhiên vẫn bình tĩnh hỏi nó.

- Mục địch của em cũng chẳng cao cả lắm đâu. - Nó khẽ thở dài, tay trống ra đằng sau và ngực ưỡn lên.

- Hừm. - Zollet tiến lại gàn nó hơn.

- Em muốn làm phu nhân tổng giảm đốc Zollet. - Nó tinh nghịch nhìn Zollet dò xét.

- Chuyện này thì hơi khó. - Zollet cười đều nhìn nó.

- Nhưng công ty của anh bị phá sản cũng dễ đấy. Nếu anh không muốn công ty anh xụp đổ thì anh có thể đồng ý cho em làm phu nhân tổng giám đốc đi.

- Nói thẳng thì em muốn cưới anh?

- Vâng. - Nó thật thà trả lời.

- Bây giờ anh phải đi phải đi gặp đối tác anh sẽ trả lời em sau.

- Em chào anh, em về ạ. - Nó mỉn cười tung tăng đi về.

Lúc qua sảnh chính mấy nhân viên nhìn nó ngạc nhiên:

- Lúc trước cô ta vào đây cau có như khỉ ăn ớt. Vậy mà bây giờ ra đường không cẩn thận mọi người tưởng cô ta là bình hoa biết đi.

- Mấy chị nói gì thế hả? - Nó bước ra tới cửa thì quay gắt lại.

- Không có gì? Chúng tôi thấy cô xinh như hoa. - Nhân viên lúc nãy vui vẻ mìn vười với nó.

- Tôi còn nhiều việc phải làm, đợi tới lúc tôi là phu nhân tổng giám đốc tôi sẽ tỉnh sổ với chị sau.

Đợi lúc nó đi rồi mấy nhân viên tiếp tục nói xấu nó:

- Chắc cô ta lại giống mấy con nhỏ lần trước thôi. Lúc nào cũng vào đây với khuôn mắt cau có, sau khi có tiền của giám đốc thì đi ra vui vẻ. Cái loại con gái đấy hôm nào cũng có.

- Phải nói là giám đốc Zollet trăng hoa thật. Ai mà lọt vào mắt xanh của tông giám đốc đúng là đổi đời.

....

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Ngài sẽ đồng ý với những gì cô gái lúc nãy nói? - Thư kí ngạc nhiên hỏi Zollet.

- Không sớm thì muộn tôi cũng sẽ cầu hôn Victoria thôi.

- Cô gái lúc nãy chính là người vợ chưa cưới bị mất tích của anh? - Thư kí ngạc nhiên hỏi Zollet.

- Hôn ước của tôi đã bị hũy, cô ấy không còn là vợ chưa cưới của tôi nữa.

- Ngài có vẻ vui mừng khi hôn ước bị hủy?

- Ừm. Không có hôn ước tôi mới có thể cầu hôn Victoria, tôi luôn muốn cầu hôn người tôi yêu dù có bị từ chối.

- Ngài yêu cô ấy vậy sao?

- Tôi yêu chính bản chất ngu ngốc và ngây thơ của Victoria.

- Ngài vừa nói ngu ngốc và ngây thơ. Tôi thấy cô ấy rất thông minh và sắc sảo.

- Haha. Chính những thứ bề ngoài làm cô bị lừa. Tường lửa khi lưu trữ thông tin của công ty bị Victoria đột nhập quá dễ dàng. Nhưng cô nghĩ thực sự những thông tin đó sẽ làm cho công tu phá sản, mấy thông tin cỏn con đó chẳng có chút ảnh hưởng nào cả. Như vậy chẳng phải là ngu ngốc, Victoria tin là những thứ ấy có thể uy hϊếp tôi đó là ngây thơ. Victoria chỉ là một đứa trẻ hiếu thắng, đa xầu đa cảm, Victoria luôn nghĩ tháu đáo mọi chuyện, luôn có suy nghĩ "cáo giàm, độc ác" nhưng thực ra toàn những thứ vớ vẩn, vô hại. Trong mắt tôi Victoria không hơn một đứa trẻ lúc nào cũng muốn làm người lớn

- Nhưng thông tin cô ta lấy được hoàn toàn chính xác.

- Victoria là một cô bé thông minh, tự mình đột nhập và bộ máy trung tâm của công ty có thể quá sức với Victoria. Điều làm tôi ngạc nhiên là Victoria đã biết tự lập, tự lo cho bản thân.

- Chắc có nhiều người theo đuổi Victoria?

- Khi Victoria còn là vợ chưa cưới của tôi chẳng ai có ý đinh tán Victoria. Hôn ước đã bị hủy sẽ có rất nhiều người theo đuổi Victoria. Sẽ chẳng có ai tán được đâu, Victoria dù trẻ con nhưng khi chọn người yêu thì cân nhắc như đầu tư kinh tế, Victoria luôn tính để mình không lỗ chỉ lời.

- Thưa ngài tôi đi xếp lịch hẹn.

- Ưʍ.

Zollet im lặng nhớ lại lần đầu tiền gặp Victoria.

Hồi ức cách đây 12 năm.

Zollet tập trung làm bài tập toán, đối với những đứa trẻ bình thường thì quá sức nhưng với Zollet thì chỉ là một trò chơi.

- Thưa cậu chủ, bà chủ cho mời cậu xuống. - Tiếng người giúp việc nhẹ nhàng bên ngoài cửa, vì cô ta biết nếu vao trong lúc Zollet đang bận thể nào cũng bị ăn đập.

- Chị bảo bà ta có chuyện quan trọng thì thãy tìm tôi. Bây giờ tôi đang bận, nếu xuống chào mấy ông già đầu hói bụng phệ hoặc mấy bà già thích cưa xừng làm nghé thì tôi không có thời gian.

- Con có thể nói thế được sao? Thật là hỗn láo? Nếu ai nghe thấy còn gì là gai phong nữa. - Mẹ Zollet lạnh lùng bước vào phòng.

- Có chuyện gì sao? - Zollet thờ ơ hỏi mẹ, mắt vấn chăm chú vào bài tập.

- Mẹ muốn con đi cùng mẹ.

- Đi đâu?

- Đứng lên đi mau. - Bà ta lạnh lùng gia lệnh. Người bình thường nghe không cẩn thận sợ rớt tim khỏi l*иg ngực.

- Hừm. - Zollet dù không muốn vẫn nhanh nhẹn đứng dậy.

- Mẹ không thích thái độ của con.

- Con không thích đi cùng mẹ.

Cả một khoảng im lặng dài xuốt quãng đường.

- Thư bà chủ tới nơi rồi. - Tiếng của tài xế.

Zollet bước xuống xe và đưa tay cho mẹ giống như một quý ông lịch thiệp. Đó là một căn nhà bình thường (to như nhà Zollet), trang trí đơn giản nhưng lại rất tráng lệ. Một người phụ nữ tầm tuổi mẹ Zollet có lẽ là chủ nhà niềm nở tươi cười bước ra đón mẹ con Zollet. Trái lại với chủ nhà mẹ nó mỉn cười lạnh lùng đáp lễ.

- Cảm ơn chị đã tới chơi. Mời chị vào nhà dùng tiệc trà. - Vẫn giữ nguyên thái độ niềm nở người phụ nữ mời mẹ con nó vào nhà.

Khuôn mặt thanh tú, phúc hậu, nụ cười thân thiện, thái độ niềm nở tự dưng Zollet thấy quý mền người phụ nữ này.

Đúng là một bữa tiệc trà kì lạ. Trong khi chủ nhà niềm nở mẹ nó đạp lại thờ ơ khách sáo. Bản thận Zollet thấy không hài lòng với mẹ mình.

- Con đi ra ngoài một lát.

- Không đi đâu cả. - Mẹ Zollet lạnh lùng trả lời.

- Chị cứ để cho cháu đi chơi. - Người phụ nữ mỉn cười khuến khích.

Zollet điềm tĩnh bước ra ngoài. Ngôi nhà giản dị mà ấm áp giống như người phụ nữ đáng mến. Zollet tiền dần tới khu vườn sau tòa nhà, dáng đi có vẻ vội vã hơn.

- AAAAAAAAAAAAAA. - Tiếng hét non nớt của một con bé là Zollet chú ý.

Tò mò Zollet chạy lại ngần. Một con bé nhìn cũng được, đang la oai oái trên gọn cây sắp gãy. Nhìn khuôn mặt mếu máo của con bé làm cho Zollet mủi lòng.

- Đồ ngốc, trèo lên cây làm gì?

- Anh gọi tôi hả. - Nó hơi cúi xuống làm cành cây rung rung.

- Không cô thì ai, ở trên đó làm gì vậy?

- Anh ngốc thì có, leo lên này để chơi.

- Nhảy xuống đây đi. Nhảy xuống xẽ không đau bằng cành gẫy ngã xuống đâu.

- Cao lắm, tôi không nhảy đâu. - Nó mếu mào cúi xuống, cành cây rung rung.

- Cô có gan leo lên thì phải có gan nhảy xuống chứ. Mau lên tôi đỡ.

Nó thật thà bò ra phía trước, nó tin rằng cậu bé phái dưới sẽ đỡ nó, dù đỡ kiểu gì nó cũng không biết.

- Nhảy mau lên. - Cậu bé quát nó.

Nó run bắn người, nó thấy sợ cậu bé phía dưới.

- Mau lên, nếu không kẹ cho cô ngã. - Cậu bé hét to gọi nó.

Nó mếu máo nhìn xuống. Tay nó buông ra chuẩn bị nhảy thì...Run quá nó không nhảy xuống nổi. Tay nó vẫn bàm chặt vào cành cây, nhưng người đang treo phía dưới. Cành cây gãy xâu hơn

Cành cây gãy, nó ngã xuống, đúng như lời hưa Zolley đỡ nó. Một thằng bé 6 tuổi đỡ một con bé 5 tuổi kết quả nó và Zollet ngã lăn theo độ dốc của đồi.

- Chánh ra mau. - Zollet hét vào mặt nó.

Đang nằm trên Zollet nó nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Tay phủi vội váy của mình, nó không muốn trông xấu xấu bẩn bẩn.

- Muốn chết không hả? Còn không mau phủi quẩn áo cho tôi. - Zollet quát to làm nó sợ.

- Tôi sẽ phủi sạch cho anh.

Nó vội vã phủi cẩn thận quần áo cho Zollet. Nhìn thấy dáng điệu vội vã của nó Zollet chỉ biết cười thầm trong lòng.

- Anh làm gì trong nhà tồi?

- Chơi.

- Anh tên là gì?

- Zjnwas Orchar Light Lérght Eyefor Taxofmuri. - Zollet dõng dạc đọc tên cho nó nghe.

- Vậy thì phải gọi anh đầy đủ như vậy sao?

- Đó chỉ là tên gọi còn thiếu họ nữa.

- Vậy bố mẹ anh gọi anh là gì?

- Zollet.

- Em tên là Victoria.

- Hưm, tên khác xa người. - Zollet soi nó từ đầu tới chân.

- Có gì đâu? - Nó tự soi lại người mình.

- Victoria là tên của nữ hoàng anh thời kì bà ta trị vì có thể là coi thịnh vượng nhất. Bà ta nổi tiếng vì đẹp, tài giỏi sắc xảo. Còn cô thì... Không hơn một con bé vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.

- Thưa cậu, bà chủ bảo cậu về.

- Chào em. - Zollet mỉn cười ấm áp và đưa tay lên véo má nó.

Nó đứng yên nặng, nhìn Zollet dần xa.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Zollet bật cười về những kí ức tuổi thơ.

- Thưa ngài ngày mai cuộc họp với đối tác bị hủy. - Thư kí nhẹ nháng nhắc Zollet.

- Tôi biết rồi.

- Vâng thư ngài.

- Cô chuẩn bị nhẫn cưới cho tôi.

- Nhẫn cưới? Nhưng để làm gì?

- Cô hãy chuản bị rồi tôi sẽ quyết đinh cái nào hợp với tay Victoria.

- Vâng thưa ngài.

***************************************************************************************

Hết việc để làm nó gọi cho Kathy.

- Có chuyện gì vậy?

- Hôm nay mình vừa tới tìm Zollet. Mình đã nói mình muốn làm phu nhân tổng giám đốc đấy.

- Haha. Bạn đang đùa sao? Để làm vợ Zollet chắc chắc cậu phải kết hôn. Haha.

- Đó là tương lai, mình đâu có thể hy sinh tuổi trẻ như vậy chứ. Mình sẽ đính hôn với Zollet.

- Vậy cũng được.

- Đi chơi không?

- Đi cũng được. Mình qua đón cậu nhé? - Kathy vui vẻ hỏi nó.

- Ok.

Nó thay bộ đồ khác, ngồi vào bàn trang điểm nó make up qua một chút. Chuốt xong macara nó ngeh thấy tiếng xe ô tô của Kathy. Nó chạy vội xuống.

- Đi đâu đây. - Kathy hào hứng hỏi nó.

- Shopping.

- Ok.

Nó và Kathy tới trung tâm thương mại. Gu thẩm mĩ của nó có vấn đề hay sao ấy, cái gì cũng thấy đẹp, thứ gì cũng muốn mua. Sau hôm nay mẹ nó chắc sẽ shock khi kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của nó.

- Ra khu trò chơi đi. - Kathy kéo nó đi.

- Mình chơi gắp thú nhé.

Nó gắp lần thứ nhất không được, lần thứ 2 được một con cáo, lần thứ 3 không được, làn thứ 4 không được đến thứ 5 được một con hổ, nó chơi rất nhiều lần nhưng chẳng gắp được gì nữa.

- Thôi đi bà cô, chơi từ nay tới tối cũng vậy thôi.

- Thật là vớ vẩn quá. Được mỗi hai con. Tớ thích nhất trò gắp thú.

- Chánh ra đi, tớ gắp cho.

- Được rồi này. - Nó reo lên nhưu một đứa trẻ khi thấy Kathy gắp được con gấu mặc vest đen.

- Cho cậu đấy, con này xấu lắm.

- Thật ah. Cảm ơn nha. - Nó nhảy lên cầm lấy con gấu.

- Chánh ra đi để tớ chơi.

Nó gắp chục lần nữa mà chẳng được gì.

- Nhanh lên, lần cuối nhé. - Kathy sốt ruột dao hẹn,

Nó cố tập trung vì đây là lần cuối, trời cũng có mắt khi nó gắp được con gấu mặc váy cưới.

- Về thôi.

Nó vui vẻ ôm 4 con gấu bông đi về.

- Cậu qua chỗ trụ sở của Zollet làm việc. Mình có việc này.

- Ưʍ.

Kathy đỗ xa trước cửa công ty nó chạy vội vào trong.

- Giám đốc có ở đây không?

- Chị hẹn trước chưa.

- Tôi tới đây không để gắp giám đốc. Chị đem đống gấu này len cho Zollet.

Nó vộ đi vì sợ Kathy đợi. Về tới nhà nó vất vả ôm một đống đồ.

- Bye nhé, hẹn gặp lại bạn sau.

- Bye. - Kathy quay xe đi nó mới vào nhà.

- Cô đem hết mấy thứ này lên phòng cho tôi. - Nó nói với người giúp việc.

- Cái gì đây. - Nó chỉ đống hoa và quà ở phòng khách.

- Có người đem tặng cô.

- Vứt hết đi. Xem cái nào dúng được thì tôi cho cô.

- Vâng.

Từ khi hôm ước của nó và Zollet bị hủy rát nhiều người gửi hoa và quà tới làm quen. Nó vui vẻ vào phòng bỏ đống đồ hôm nay mua được ra xem. Toàn là giầy, túi sách, quần áo, váy, trang sức,..

- Cất hết đi cho tôi. - Nó cao giọng gọi người giúp việc.

- Vâng.

Nó ngòi vào bàn làm việc, có rất nhiều việc phải làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »