Lại qua hơn một tháng.
Ngày mai, chúng tôi nghênh đón kì thi vào trường cao đẳng*.
*: trường này trên THPT, dưới Đại học.
Tôi dựa theo sinh hoạt bình thường, tan học về rồi ăn tối, sau đó đi bộ.
Lưu Tuyết là người luôn đối đầu tôi nhưng hôm nay lại đột nhiên đưa tay cho tôi bình sữa bò tôi thích.
"Nói thế nào thì chị cũng là chị họ của em. Vì dượng và dì nên em chỉ có thể cùng chị chung sống hoà bình. Ngày mai sẽ phải thi vào trường cao đăng, chúng ta hãy thi bằng thực lực của mình.
Cô ta đem sữa bò cho tôi rồi xoay người rời đi.
Bộ dạng kiêu ngạo.
Nhưng nhìn lại giống như muốn cùng tôi giải hoà.
Bất quá, tôi biết cô ta là người thế nào. Vì vậy, tôi tự nhiên sẽ không uống bình sữa bò kia mà là nhân lúc đang đi bộ, thừa dịp không có ai, tôi liền đem sữa bò ném vào thùng rác.
Sau đó, tôi như không có chuyện gì xảy ra về nhà.
Lưu Tuyết lúc đó đang ngồi trong phòng khách. Nhìn thấy tôi trở lại, cô ta làm như lơ đãng mà hỏi: "Chị thấy vị bình sữa bò kia thế nào?"
Tôi cau mày: "Thứ mày cho thật khó uống."
Lưu Tuyết hiếm khi không tức giận. Cô ta chẳng qua hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người trở về phòng.
Chẳng qua là lúc cô ta xoay người, bằng mắt thường ta cũng thấy được nụ cười châm biếm trên miệng cô ta.
Đúng kỳ hạn, đã đến lúc thi vào trường cao đẳng.
Tôi đem hộp bút cùng đồng phục kiểm tra rất nhiều lần. Sau khi chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì không may, tôi liền hít thở thật sâu, sau đó bước vào phòng thi.
Ngày thứ nhất đã thi xong, tôi lên xe buýt về nhà.
Vừa lúc tôi đi vào tiểu khu thì nhìn thấy hai người nói chuyện. Là nhân viên quét dọn của tiểu khu và một bà lão tóc trắng, hai người sắc mặt đều khó coi.
Nhân viên mở miệng, cùng bà lão nói: "Ngày hôm qua con nhặt sữa bò ở thùng rác. Chắc nó đã quá hạn nên hôm nay con đau bụng suốt một ngày, chạy vào nhà vệ sinh liên tục. Con bị dày vò suýt chết.
Bà lão thở dài.
"Đừng nhặt sữa bò. Người ta cũng đã ném, khẳng định chính là đã hết hạn. Con đừng cái gì cũng nhặt về, giờ đau bụng thế này."
"Trước con cũng không phải chưa từng uống qua sữa hết hạn nhưng cái này không biết làm sao. Rõ ràng tối hôm qua con vừa uống, hôm nay bụng con quằn quại lên, con tưởng con chết rồi chứ."
"..."
Tôi đứng bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của họ.
Sữa bò, đau bụng?
À, thì ra đây là mưu kế của Lưu Tuyết để hại tôi.
Dùng lí do thì vào trường cao đẳng để tính toán tôi, muốn để cho tôi đau bụng, không thể thi. Coi như tôi cố nén đâu nhưng trạng thái nhất định sẽ không tốt, cứ một lần lại một lần chạy vào nhà vệ sinh thì lần thi này cũng sẽ không ổn.
Thật là ác độc a.
Vì vậy, lúc về nhà, tôi cố ý giả bộ yếu ớt.
Lưu Tuyết nhìn tôi ôm bụng, đáy mắt liền lộ rõ nụ cười đắc ý. Cô ta làm bộ tiến lên hỏi một câu: "Chị họ, chị không sao chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm cô ta.
"Tao có sao không, chẳng lẽ mày không biết sao?"
Ánh mắt Lưu Tuyết trốn tránh: "Chị nói gì vậy? Tại sao em nghe không hiểu?"
Nghe không hiểu.
Vậy cũng không cần tai nữa nhỉ.
- ------
Cuộc thi vào trường cao đẳng đã kết thúc.
Để có thành tích cần chờ mười mấy ngày.
Sau 3 năm căng thẳng, trong mười mấy ngày này tôi cũng có thể buông lỏng một chút. Lưu Tuyết vô cùng buông thả bản thân, thường xuyên đi chơi đến đêm khuya mới về. Tôi hỏi một chút thì cô ta nói bây giờ cô ta trưởng thành, cần phải có thời gian cùng bạn bè.
Tôi cũng từng cố ý nói cho cô ta về trạng thái của mình.
Lưu Tuyết mặt đầy kiêu ngạo: "Lúc trước là tao chưa nghiêm túc học thôi. Trước kì thi này tao đột kích. Tao thông mình sẵn nên chắc chắn sẽ lấy được thành tích tốt."
Nếu như không ăn gian thì lúc thi vào trường cao đẳng cô ta cũng không hơn ai.
Coi như đột kích 2 ngày, kết quả cũng dễ thấy. Chẳng qua là người nào đó quá tự tin, tưởng mình thiên tài, tư chất thông minh nhưng lại quên chuyện quan trọng.
Vì vậy, thành tích thi vào đại học cũng chênh lệch nhiều.
Bố mẹ tôi một bên cao hứng vì tôi được 667 điểm, một bên kinh ngạc vì Lưu Tuyết được 382 điểm.
Đúng vậy, là kinh ngạc.
Thậm chí không phải là tức giận.
Số điểm cách nhau một phần lớn.
Lưu Tuyết nhìn thành tích trên máy tính thì cả người lập tức điên cuồng: "Làm sao có thể? Trước kì thi tốt nghiệp con đã đột kích rồi, hơn nữa con lại thông mình như vậy, làm sao chỉ có thể thi được chút điểm này? Làm sao có thể..."
Cô ta hoàn toàn nổi điên.
Lưu Tuyết trực tiếp nhắm tới tôi, không ngừng lung lay vai tôi:
"Nói! Trình Đường Đường, có phải mày động gì vào bài thi của tao nên bài thi tao mới chỉ có được chút điểm đó?"
Bố mẹ tôi cũng là lần đầu tiên thấy được Lưu Tuyết điên cuồng như vậy. Đáy mắt hai người có sự kihnh ngạc, dường như từ trước tới nay đều chưa nghiêm túc thấy rõ cô ta.
Tôi nhanh chóng đưa tay đẩy cô ta ra, vỗ cô ta một cái.
"Mình thi không tốt thì nổi điên với người khác. Mày buồn cười thật đấy. Một năm này mày cố gắng bao nhiêu trong học tập đâu. Mày chỉ thả hồn vào vui chơi, ăn uống, thậm chí còn yêu sớm cùng Hoàng Mao. Số điểm này chính là kết quả cho sự cố gắng của mày đó."
Cố gắng ăn uống, chơi bời.
Cố gắng đi yêu đương.
Cho nên thành tích như vậy cũng đúng.
Tôi và Lưu Tuyết đều không phải thiên tài, đã từng vì mục tiêu của mình mà cố gắng toàn lực mới có cơ sở, mới trở thành người thông minh trong mắt người khác.
Chúng tôi đều cùng một loại người, phải liều mạng mới duy trì được thành tích. Một khi buông xuôi thì rất nhanh sẽ bị rớt xuống.
Đã từng cố gắng như thế nào thì hồi báo được nhận sẽ như thế đó.
Vì vậy, tôi mới liều mạng học.
Sau đó tôi nhìn cô ta không chút kiêng kị chơi đùa.
Cô ta vui sướиɠ một năm liền dùng toàn bộ tương lại để trả giá. (Câu này thấm thực sự)
"Lưu Tuyết, đây là đường mày đã chọn."
Lưu Tuyết rơi nước mắt đầy mặt, trực tiếp ngã xuống đất. Nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, ngửa đầu nhìn tôi: "Chị là chị học của tôi, chị rõ ràng nhìn tôi lầm đường lạc lối, tại sao chị không giúp?Chị biết rõ tất cả lại cố tình trơ mắt nhìn. Chị có coi tôi là người nhà không?"
Cô ta không nói lời này là khá tốt.
Nhưng cô ta nói một chút lại làm tôi không nhìn được mà cười.
"Mày đã quên? Ban đầu tao dạy dỗ mày, không để cho mày đang thi mà buông thả bản thân. Kết quả, mày không tiếc đi bộ hơn hai mươi cây số để mọi người chỉ trích tao. Ngày đó, dưới con mắt của mọi người, tao đã thề là sẽ không quan tâm mày nữa. Đây không phải là kết quả mày muốn sao?"
Đời này, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của Lưu Tuyết nữa.
Đầu năm cô ta đưa súng lên, vòng vo hồi lâu thì rốt cuộc nó chĩa đúng giữa mi tâm cô ta.