Chương 7

Lần thứ 2 thi.

Trước khi thi, tôi lấy chìa khoá từ chỗ mẹ.

Tôi muốn bảo đảm phòng sẽ không còn ai thừa dịp tôi không chú ý tiến vào. Tối hôm đó tôi ngủ an giấc, ngày thứ hai thi tinh thần tôi rất phấn chấn.

Vì vậy, khi có kết quả, thành tích cũng đáng cho thời gian này cố gắng.

"Đường Đường, lần này con lại có sự tiến bộ, đứng thứ 5."

Bố tôi cười hớn hở, nhìn thành tích mà không nhịp được trực tiếp bế tôi quay một vòng.

Tôi cũng không nhịn được mà bật cười. Thành tích lần này làm cho tôi thật cao hứng.

Tôi nhìn Lưu Tuyết thì thấy sắc mặt cô ta rất khó coi.

Cô ta đứng trong góc, trên tay cầm tờ thành tích không có hạng.

Vào buổi tối trước khi thi, tôi nghe thấy phía bên ngoài có động tĩnh nên len lén mở một chút cửa thì nhìn thấy Lưu Tuyết lặng lẽ rời khỏi nhà.

Sáng hôm sau, tôi rời giường như mọi khi thì thấy điện thoại mẹ tôi nhận được một tin tức.

Lưu Tuyết nói cô ta phải đến trường học trước để chuẩn bị cho việc thi.

Mẹ tôi không hoài nghi, thậm chí khen cô ta không dứt miệng trước mặt tôi.

Kết qua cô ta căn bản không tới thi. Cho đến lúc gần kết thúc giờ thi, cô ta mới chạy vào trường học. Cả người cô ta đầy mùi rượu, quần áo lộn xộn. Nhìn phát biết luôn cô ta vừa mới rời giường, vội vàng chạy tới trường,

Nhưng còn 10 phút nữa là hết giờ thi.

Đương nhiên, thầy cô sẽ không để cô ta thi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, từ cô giáo chủ nhiệm, mẹ tôi đã biết được chuyện này.

Một đứa con gái nhà lành mà cả nhà đầy mùi rượu, quần áo thì rối bời. Sáng sớm nay trên điện thoại di động cô ta còn nói đã tới trường học sớm nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng thấy cô ta đâu.

Mẹ tôi xin xem camera giám sát ở tiểu khu thì biết Lưu Tuyết đã rời đi vào đêm hôm qua.

"Lưu Tuyết, dì đối với con còn chưa đủ tốt sao? Dì không bắt còn làm gì, cũng không ép buộc con phải học thế nào. Dì chỉ muốn con không phụ lòng mình, không phụ lòng cha con."

Sau khi tra hỏi, mẹ tôi đã biết đến sự tồn tại của Hoàng Mao. Bà giận đến nỗi thiếu chút nữa bất tỉnh. Mẹ tôi chầm chậm ngồi trên ghế sô pha.

Lưu Tuyết không tiếng động rơi nước mắt, một câu lại một câu nói con sai rồi.

"Con chẳng qua là quá cô đơn, không ai nguyện ý làm bạn với con, không có ai thích con. Ngay cả chị họ, chị ấy cho đến bây giờ cũng không cho con sắc mặt tốt. Chỉ có Hoàng Mao mới mang đến cho con cảm giác ấm áp."

Trời, não yêu đương a.

Tôi yên lặng đỡ trán, bày tỏ mình không nghĩ tới nhận oan uổng.

"Lưu Tuyết, dựa theo ý của mày thì là, không chỉ có chị đối xử với mày không tốt mà bố mẹ chị cũng đối xử không tốt với mày? Cho nên lúc yêu đương cùng Hoàng Mao, mày mới có thể cảm nhân được ấm áp. Bố mẹ chị đối xử với mày lâu như vậy cũng không làm mày cảm thấy ấm áp?"

Lời nói kia của cô ta là muốn đổ lỗi cho tôi.

Lời của tôi bây giờ cũng chỉ là phản kích bình thường mà thôi.

Mẹ tôi nghe thấy lời này sắc mặt đột nhiên khó coi. Bà thậm chí còn đau lòng ôm đầu, cầm tay Lưu Tuyết, rơi nước mắt:

"Đúng không, con cảm thấy dì đối xử với con không tốt?"

Lưu Tuyết hoảng hốt lắc đầu, liều mạng muốn giải thích.

Mẹ tôi lau nước mắt, nói câu cuối cùng: Dì không quan tâm con cảm thấy ấm áp hay không ấm áp nhưng bây giờ con đang học lớp 12, không thể yêu sớm nên không thể tồn tại mối quan hệ yêu đương này với Hoàng Mao.

"Dì!"

Lưu Tuyết mới vừa rồi còn cầu xin tha thứ mà bây giờ đã phản kháng.

"Sao, chẳng lẽ con muốn ở một chỗ cùng hắn sao?"

Mẹ tôi cũng rất tức giận, bà giương cao giọng nói. Sắc mặt mẹ tôi rất khó nhìn, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt cưng chiều Lưu Tuyết hàng ngày.

Lưu Tuyết cuối cùng vẫn phải chấp nhận, cúi đầu nói con đã biết.

Nhưng lúc mẹ tôi xoay người vào bếp nấu cơm, cô ta ngẩng đầu nhìn mẹ tôi với đôi mắt chứa đầy hận ý.

Quả nhiên là con sói mắt trắng.

- ---------

Mặc dù Lưu Tuyết đáp ứng mẹ tôi.

Nhưng cô ta vẫn ở cùng chỗ với Hoàng Mao.

Chỉ là cô ta không trắng trợn như trước mà lén lén lút lút. Tan học hai người họ ở bên ngoài tường của trường học, cuối tuần thì kiếm cớ ra ngoài gặp mặt nhau.

Thật ra những thứ đó tôi đều biết.

Người ngoài cuộc luôn thấy rõ ràng mọi thứ.

Nhưng tôi nhớ mình đã thề, không bao giờ quản cô ta nữa. Tôi cứ như vậy nhìn, nhìn cô ta tự chọn kết cục cho mình.

Như vậy.. cô ta sẽ trở thành đồ bỏ đi.

Lưu Tuyết bây giờ trong mắt chỉ có Hoàng Mao, đối với học tập lại càng buông xuôi. Cô ta nghĩ sau này có thể học bổ túc hoặc là cho dù không thi đậu thì nhà tôi cũng nuôi cô ta.

Vì vậy, trước kì thi thử tốt nghiệp Trung học, tôi tưởng cô ta nhất định sẽ rơi xuống đất nhưng không nghĩ rằng cô ta lại đứng thứ 3.

Toàn bộ trường học đều kinh hãi.

Lúc tôi đi xem thành tích, có hai nữ sinh nhìn thành tích bàn tán:

"Lưu Tuyết có thủ đoạn thật ghê gớm a."

Một nữ sinh trong đó lộ ra ánh mắt không hiểu.

Nữ sinh kia liền ghé vào tai cô ấy giải thích: "Tao ngồi cùng bàn với Lưu Tuyết trong phòng thi. Tao ngồi bên trái cô ta và thấy cô ta lấy điện thoại ra trong khi thi."

Nữ sinh còn lại trợn to hai mắt: "Không có ai nói với thầy cô giáo chuyện này sao?"

"Làm sao dám nói."

Nữ sinh thứ nhất nhún nhún vai.

"Lớp chúng ta đều biết, Lưu Tuyết yêu đương cùng tên côn đồ. Nếu lén báo thầy cô giáo mà bị cô ta và bạn trai cô ta biết thì chúng ta nhất định sẽ gặp phiền toái. Vì vậy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao chúng ta cũng không vào được top 10 mà."

Thì ra là ăn gian bằng điện thoại di động.

Tôi không nhịn được mà cười mỉa.

Lưu Tuyết lá gan càng ngày càng lớn nha.

Về đến nhà, cô ta cầm tờ thành tích đứng thứ 3, nũng nịu trước mặt mẹ tôi mà khoe khoang, nói khoảng thời gian này cô ta đã học rất chăm chỉ và cố gắng để làm mẹ tôi vui.

Trước đây, vì chuyện của Hoàng Mao nên trong lòng mẹ tôi cũng ít nhiều có chút đau khổ

Nhưng nhìn phần thành tích này, chắc bà tin Lưu Tuyết đã hối cải, đang cố gắng học tập.

"Chị họ, chị đã trở lại à?"

Lưu Tuyết nhìn thấy tôi liền đem phần thành tích kia của cô ta quanh trước mắt tôi.

"Em chỉ cố gắng có chút, không ngờ liền đứng thứ 3. Chị họ thi đứng thứ bao nhiêu vậy?"

Tôi đứng thứ 5.

Cô ta không thể không biết.

Chẳng qua là cô ta cố ý hỏi vậy trước mặt mẹ tôi để chứng minh cô ta giỏi hơn tôi.

Tôi không trả lời, đi tới phòng bếp giúp mẹ rửa rau, bên cạnh cùng mẹ nói chuyện phiếm:

"Mẹ, con nghe nói cuộc thi lần này có chút chuyện. Có bạn học sinh lúc thi còn mang điện thoại di động..."

Tôi nói được một nửa, cố ý nghiêng mặt nhìn Lưu Tuyết.

Cô ta giống như bị dẫm trúng đuôi, không nhịn được gào mồm:

"Chị nhìn em làm gì? Thành tích này là chính em thi, em mới không thèm gian lận."

Tôi cười nhạt: "Chị đâu có nói em ăn gian?"

Mình tự nhột còn trách người khác.

Đúng là có tật giật mình.