Chương 51

Bởi vì việc thu mua lá trà, hiện tại ở Nam Môn khách sạn hắn cũng được coi như được người biết đến, Khang Ninh Huy từ nơi hắn cũng mua được không ít trà ngon, cảm thấy hắn là một người thành thực, lại trở thành đồ đệ của Cổ lão nên thêm vài phần kính trọng, thường sẽ tìm hắn nói mấy câu, tuy rằng không nhiều, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được quản lý Khang rất để mắt đến hắn. Mà trong khách sạn hắn còn quan hệ tốt với bếp trưởng la Hoằng, La Hoằng nhìn qua có vẻ khó ở chung, nhưng kỳ thật chỉ cần để tâm một chút, hiểu được tính cách hắn, mới hiểu được hắn kỳ thật là một người bạn không tồi, lại đủ khí phách.



Cũng bởi vì như thế, Đoàn Duệ Thanh tuy rằng muốn tập trung kinh doanh, nhưng lúc La Hoằng cần gì hắn cũng giúp đỡ, muốn nguyên liệu ngon hắn cũng tận lực hỏi thăm giúp.




Thôn Vân Lĩnh có hai đặc sản, lá trà và gạo, lá trà chỉ cần chăm chút tốt sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng gạo lại không, bởi vì dân quê vốn trồng gạo, không ai cần mua, người bán gạo trong thành phố lại nhiều, nếu muốn vận chuyển đến nơi khác bán cũng khó kiếm lời. Nhưng bởi vì La Hoằng thích, Đoàn Duệ Thanh mỗi lần về thôn trở lại đều mang cho hắn một ít, gạo thường và gạo nếp, chỉ cần có sẽ không quên hắn.




Quan hệ của hai người này cũng càng ngày càng tốt, La Hoằng biết Đoàn Duệ Thanh ở trong thôn bán rau diếp cá, còn giúp hắn mở rộng thêm, cho nên lúc Đoàn Duệ Thanh chân chính bắt đầu thu hoạch, hắn mới cho đồ đệ mình thử một ít, xem họ muốn mua không.




Huyện Bình Sơn là nơi mọi người có khẩu vị tương đối nặng, trên bàn cơm không thể thiếu ớt và hoa tiêu, mà vị của rau diếp cá cũng tương đối nặng, nếu trộn với ớt, tỏi, muối, tương sẽ rất ngon, đặc biệt công nhân tại những công trường đều rất thích. Vì thế món này ban đầu tuy không bán được nhiều tại nhà hàng, nhưng đến những quán nhỏ bên đường và tiệm cơm trong thành phố đều bán được rất chạy.




Đoàn Duệ Thanh vì vậy rất cảm kích La Hoằng, hắn cảm thấy mình có được thành tích như vậy đều hoàn toàn dựa vào La Hoằng và Khang Ninh Huy giúp đỡ hết mình. Hắn cảm kích hai người đã giúp hắn nhiều như vậy, cả đời này cũng không quên.




Mùa thu lúc mọi người đang bận việc nông, Đoàn Duệ Thanh thương lượng với Đoàn Dao Nhàn mời người đến khai khẩn núi hoang, Đoàn Duệ Thanh muốn tìm người đáng tin một chút, làm việc không thể nhàn hạ. Đoàn Dao Nhàn đối với điểm này hoàn toàn đồng ý, Dương Huy cho nàng vài cái tên, đều là những người nổi tiếng thành thật trong thôn, đều là người trong nhà, Đoàn Duệ Thanh tin tưởng ánh mắt của y, nhìn thoáng qua liền gật đầu để bọn họ an bài, hắn chỉ phụ trách trả tiền công.




Lúc này tám mẫu ruộng dưới chân núi đang bắt đầu thu hoạch rau diếp cá, thời điểm thu hoạch còn phải tẩy rửa bùn cho sạch, có chút phiền, cũng may lúc này rau diếp cũng không có tiêu thụ nhiều, để nó tự do sinh trưởng cũng không bị hư. Đoàn Duệ Thanh mỗi tối thứ bảy về thôn, sáng thứ hai mang về một ít để bán là được.




Những ngày hắn không ở thành phố, Vân Thiệu Thần ở nhà lại có chút không yên tâm, cũng muốn theo hắn về thôn.




Vân mẹ thấy thế, lại nghĩ tới một việc khác, cùng y thương lượng: “Thiệu Thần à, con không mua phòng ở gần đơn vị sao, con với Duệ Thanh tính toán gì chưa?”




“Không có.” Vân Thiệu Thần lắc đầu, nói một câu khiến Vân mẹ giật mình “Con không định mua nhà gần chỗ làm.”




“A? Nhưng hai đứa vẫn cần có nhà riêng, các con không định quanh năm ở đây chứ.” Vân mẹ nói đến đây cũng có chút bất đắc dĩ, con trai lớn rồi mình không thể quản, điều này nàng đã chuẩn bị tâm lý sớm rồi, cũng phải đến một ngày như thế, nhưng trong lòng vẫn hơi khổ sở.




“Không, chúng con vẫn ở đây.” Vân Thiệu Thần biểu tình nhu hòa, “Tiểu Duệ sẽ không muốn ra riêng, em ấy rất thích mẹ.” Trong lòng y rất rõ ràng, tiểu Duệ là một hảo hài tử, không phải người cố tình gây sự, y không còn cha, chỉ còn một người mẹ, còn muốn tách ra ở riêng, không phải là bất hiếu sao.




Vân mẹ nghe lời này của con trai cảm thấy thập phần an ủi, con dâu là cháu trai, là một người đàn ông. Tuy rằng có thể không cẩn thận bằng con gái, chuyên tâm chiếu cố gia đình, nhưng có một chút chỗ tốt, đó là sẽ không cùng bà, ách, cùng lão nhân so đo chuyện nhỏ, cũng sẽ không cảm thấy thế hệ trước quản chuyện khiến mình phiền. Nghĩ như vậy nàng cũng thông suốt, tuy cả đời cũng không ôm được cháu nội, nhưng có hai con trai hiếu thuận ở bên cạnh, cũng là phúc khí lớn rồi.




Vân Thiệu Thần thấy mẹ mình trên mặt ôn nhu, cũng không có cảm xúc khổ sở, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi y lớn lên, đến già chân chính phải được hưởng phúc, lại bắt đầu lo lắng con cái cần vợ không cần mẹ, tâm trạng ít nhiều khổ sở.




Trấn an mẹ mình tốt rồi, Vân Thiệu Thần thấy thời gian còn nhiều, liền trong ánh mắt lí giải của mẹ mượn xe về thôn. Mẹ và “vợ” toàn bộ là cuộc sống của y, cũng là mục tiêu để y phấn đấu, y tận lực muốn chu toàn, không để hai người phải thương tâm.




Nhà Dương Huy buổi tối rất nhộn nhịp, ba người vây quanh bàn nói chuyện, thấy Vân Thiệu Thần đến, Đoàn Dao Nhàn không có chút nào ngoài ý muốn, bởi vì cơ hồ mỗi lần Đoàn Duệ Thanh trở về, y sẽ cùng trở lại đây.




Đoàn Duệ Thanh thấy anh đi vào, trên mặt cười tủm tỉm, chủ động đứng dậy phủi bụi trên người anh, còn ân cần bưng trà rót nước, ngọt đến độ có thể ra mật.




Đoàn Dao Nhàn đứng một bên nhìn xem lắc đầu, cảm thán nói: “Duệ Thanh à, ngươi dính anh mình như vậy, chờ anh ngươi cưới vợ xong không cần ngươi nữa, nhìn xem ngươi làm thế nào khóc đây.” Nói xong còn cố ý trêu chọc bổ sung “Chậc chậc, ta đều tưởng tượng ra bộ dáng khóc lóc đáng thương của ngươi lúc đó nữa.”




Đoàn Duệ Thanh liếc nàng một cái, ngoài miệng phản bác, “Cho dù anh họ có cưới vợ vẫn là anh họ như trước.” Trong lòng lại nghĩ, anh họ là người của hắn, cho dù muốn lấy người khác, cũng phải bỏ xuống được hắn mới cưới được.




Đoàn Dao Nhàn nhìn bộ dạng đắc ý của hắn có chút buồn cười, cảm thấy cháu trai này có điểm đáng yêu tương đối giống trẻ con, sau không có việc gì cười đùa hắn hai câu.




Cũng không biết có phải giống như câu nói “Khi yêu thì chỉ số thông minh tương đối thấp”, nàng khôi hài ý tứ rõ ràng như vậy, Đoàn Duệ Thanh vẫn không hiểu được, hoàn toàn khác với khéo léo đối nhân xử thế lúc bình thường.




Cũng

may sau Vân Thiệu Thần thấy hai người càng nói càng thía quá, liền mở miệng đem đề tài dời đi, để cho hai người này tiếp tục nói tiếp, thật không biết sẽ nói xa đến đâu.




Đoàn Duệ Thanh vẫn là nghe lời anh họ, anh họ không để hắn nhiều lời, hắn sẽ không nói.