Chương 50
Vân Thiệu Thần bị Đoàn Duệ Thanh buộc ở lại bệnh viện ba ngày, truyền nước hết ba ngày mới được chấp nhận về nhà. Tiểu hài tử đối với y quản đông quản tây, phía trước phía sau lải nhải, bản thân y cái gì nên nghe sẽ nghe, không đồng ý sẽ coi như không nghe thấy.(Thần ca kỳ quạ =))))
Sau mấy ngày trôi qua chậm chạp, nên đi làm cũng phải đi làm, nên tăng ca thì tăng ca, tựa như mọi thứ đã trở lại quỹ đạo vốn có.
Mà sở dĩ nói “tựa như”, là bởi vì có một chút phương diện vẫn khác trước. Đoàn Thế Quốc vì trước đó lỡ ngộ thương Vân Thiệu Thần, nên không thể không đáp ứng cho Đoàn Duệ Thanh một năm tự do, sau đó biết Vân Thiệu Thần bị thương nằm viện nên cũng chủ động đến nhà thăm hỏi, hai nhà cũng chậm rãi khôi phục quan hệ, tuy rằng tới lui không nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn bất động. Chỉ là lúc Đoàn Thế Quốc nhìn đến Đoàn Duệ Thanh, sắc mặt luôn lạnh lùng. Đoàn Duệ Thanh cũng vì việc anh họ bị đánh, mà có chút oán giận ba mình, cũng không muốn chủ động nói chuyện lấy lòng ông.
Vân Thiệu Thần tựa hồ vì lần bị thương này, mà đã suy nghĩ lại, số lần tăng ca cũng giảm bớt, mà dường như còn đang lên kế hoạch gì đó, thần thần bí bí. Đoàn Duệ Thanh phát hiện rồi, vẫn luôn muốn biết rõ ràng, nhưng miệng anh họ rất cứng, hắn dùng mọi phương pháp cũng không lấy được thông tin gì, mà ngay cả chủ động thân cận cũng không dùng được.
Bởi vì hai người cũng đã tiếp xúc thân mật vài lần, khiến cho hai nam nhân đang tuổi thanh xuân có chút không chịu nổi hấp dẫn nó mang lại, từ sau khi Vân Thiệu Thần xuất viện, chỉ cần Đoàn Duệ Thanh hơi chủ động một chút, Vân Thiệu Thần cũng bị mất khống chế, không thể không trầm luân vào…
Về điểm này, Đoàn Duệ Thanh rất đắc ý, kể cả mục đích ban đầu hấp dẫn anh họ để làm gì cũng bị vứt qua một bên.
Nhưng do hắn dốc sức lấy lòng, tuy rằng trải nghiệm được ngọt ngào, nhưng ngày hôm sau cả ngày đi làm chỉ có nếm mùi đau khổ.
Vân Thiệu Thần biết làm người bên dưới thực sự vất vả, sau mỗi lần như vậy đều âm thầm quyết định lần sau sẽ không mất khống chế đến vậy, nhưng mỗi lần bị tiểu hài tử trêu chọc, vẫn không thể cự tuyệt được…
Mùa xuân đầy sắc hồng cứ vậy mà trôi qua, đến mùa hè Đoàn Duệ Thanh về thôn đến nhà thôn trưởng bàn lại việc nhận thầu ngọn núi nữa, cũng xem lại công việc ở đó.
Trong tay hắn hiện tại có hai vạn, mà ở đây nếu hiện tại không kí hợp đồng cẩn thận, nói không chừng qua một hai năm sẽ có chướng ngại, mà chỉ dựa vào hắn trước nhận thầu một ngọn núi là không đủ.
Thôn trưởng nghe xong ý nghĩ của hắn gật đầu, còn tính theo giá cả thuê núi năm đầu của hắn, đem ngọn núi bên cạnh cho hắn nhận thầu.
Núi đầu tiên có ba mươi mẫu trái phải, mà vừa thêm được một, tính sơ qua cũng gần năm mươi mẫu, cơ bản là tính tám trăm năm mươi khối một năm, hai ngọn núi thêm lên tám mươi mẫu, một năm một ngàn ba trăm đồng.
Đoàn Duệ Thanh đợi thôn trưởng chuẩn bị tốt hợp đồng cùng ngày liền trở về ký mười năm thuê, giao tám ngàn năm trăm đồng cho ông.
Đoàn thúc biết mùa xuân này thu nhập lá trà của hắn kiếm được không ít, hơn vạn đồng. Phải biết thời đại này, một thanh niên nghiêm chỉnh làm công trong thành phố, mệt chết người cũng không kiếm được một vạn, được bao cơm về nhà cũng phải ăn cơm của mình, cuối năm có được tám ngàn đã là tốt rồi.
Mà đứa nhỏ đầu óc linh hoạt, bận qua hai tháng lại kiếm được tiền người khác cực khổ làm cả năm, có thể không khiến người tán thưởng một câu sao?
Đương nhiên trong thôn cũng có người ghen tị đỏ mắt, âm thầm nói xấu việc hộ khẩu nhà hắn đã chuyển đi rồi, trong thôn còn giúp hắn kiếm tiền là sao.
Đoàn thúc lúc nghe được liền mắng lại “Ngươi dám một lúc bỏ ra bảy tám ngàn, đủ lá gan lấy tiền mua hết lá trà trong thôn đi, ta càng lấy giá tiện nghi hơn nhận thầu cho ngươi.” Lời này của ông châm chọc khiến người nọ lúng túng, quả nhiên vừa nói đến thế, người nọ liền không dám nói thêm gì, dễ dàng bỏ ra bảy tám ngàn, hắn ở đâu bỏ ra được, muốn đem hắn bán cũng không có khả năng cho ra nhiều như vậy.
Đối với oán giận của người khác, Đoàn Duệ Thanh cũng ít nhiều nghe qua, bất quá hắn cũng chỉ cười cho qua, không để ý đến. Những việc kiếm tiền như này, chỉ là thứ tự trước sau thôi, ai có can đảm mở đường đi trước thì nhận được càng nhiều.
Sau khi ký thầu ngọn núi xong xuôi, nhưng ngày tháng sáu cũng không có cách lên núi làm việc, không sợ người bị phơi nắng chết trên núi thì làm. Đoàn Dao Nhàn biết ý nghĩ của hắn, tự hỏi thật lâu mới thương lượng lại: “Núi này đợi đến vụ mùa sau mới đến dọn dẹp phải không?”
“Ừm, đến lúc đó thuê vài người trong thôn đến hỗ trợ, trả tiền công cho bọn họ là xong.”
Đoàn Dao Nhàn gật đầu, ngọn núi này cũng không phải ngọn trước, chỉ dựa vào nàng với Dương Huy sẽ rất chậm.
“Tiểu cô, đúng rồi, hai người đã xem qua dưới chân núi chưa? Hiện tại thế nào?” Đoàn Duệ Thanh với việc này tương đối để ý, tiền trong tay hắn giờ chỉ còn một vạn hai, đến lúc đó trồng trà còn phải mua bảy tám ngàn tiền phân bón, sang năm lúc thu hoạch lá trà cần nhiều tiền mua, đến lúc đó hắn không chỉ mua lá trà của Đoàn gia, còn muốn mua của cả thôn Vân Lĩnh nữa.
“À, tốt lắm, bình thường không cần chăm chút nhiều, chỉ cần chăm sóc nhẹ là được rồi.” Đoàn Dao Nhàn cười nói.
Đoàn Duệ Thanh gật đầu, lại nghĩ đến một sự kiện khác, liền hỏi tiếp: “Đúng rồi, lần trước anh Dương có nói đến việc bắt gà rừng, cô để lại nhiều trứng gà, nói là để ấp gà trống, có thành công không? Thời gian trước ta quên không hỏi đến.”
“Đương nhiên được rồi, lễ mừng năm mới ngươi ăn là thịt gà rừng đấy, quên rồi sao.”
Đoàn Duệ Thanh có chút ngượng ngùng, lúc đó lòng hắn chỉ nghĩ đến anh họ, sau lại uống ít rượu, nào chú ý đã ăn gì, lúc
đó đồ ăn lại nhiều như vậy.
“Vậy bây giờ còn lại bao nhiêu con?”
“Còn không ít, lúc ấy ấp ra hơn hai mươi con, sau anh Dương của ngươi nghĩ biện pháp nhờ người lên núi bắt cùng, sau ấp ra thêm không ít, bất quá lúc năm mới ăn cũng nhiều, còn một ít đưa cho thân thích, lại bán một ít trứng, hiện tại còn hơn năm mươi con thì phải. Ta sợ gà rừng dễ bị ăn trộm nên tìm chỗ nhốt lại, bây giờ ngươi cần à?”
“Ừm, lấy một ít đem bán đi.” Đoàn Duệ Thanh nhếch môi, bán lá trà kiếm tiền chỉ được trong mùa xuân, hiện tại sắp thu, tiền trong tay lại không dám tùy tiện sử dụng, như vậy đến lúc cần sẽ không có.
“Vậy ngày mai ta nói A Huy trói một ít, ngươi đem đi bán đi, thêm một ít trứng gà nữa.” Đoàn Dao Nhàn cũng biết là trong thôn bây giờ giữ quá nhiều thứ trong nhà khó tránh khỏi những người muốn đến chiếm tiện nghi, nhưng núi Đoàn gia đa số đều là họ hàng, cũng không cách nào từ chối.
“Được rồi, ta đã biết.” Đoàn Duệ Thanh cười gật đầu. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương