Chương 48



Đến ngày trên giấy ghi, Đoàn Duệ Thanh đem theo túi đựng “tiền” đi đến địa chỉ được cho, bên trong còn kèm tờ giấy viết: “Đây là một nửa số tiền ngươi muốn, anh của ta ở đâu? Để ta gặp người mới lấy nửa còn lại.”




Cố Hải đã sớm an bài nhân thủ ở lân cận, chạng vạng cùng ngày quả nhiên có người đến lấy tiền, vì không để bắt sai người hỏng việc, còn cố ý đi theo người kia, đợi cho đến nơi không người mới nhào lên bắt người.




Đoàn Duệ Thanh từ lúc trở về thì luôn ở lại sở cảnh sát đợi, thấy bọn họ bắt người trở về liền nghênh đón hỏi: “Sao rồi? Có gặp được anh họ em không?” Vài ngày tra tấn tinh thần khiến hắn trở nên tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, nhìn qua như phạm nhân vừa được thả ra.




“Ừm, người vừa bắt về, em đừng sốt ruột, chờ thẩm vấn hắn mới có kết luận được.” Cố Hải nhìn cái dạng này của hắn rất lo lắng, muốn hắn đi nghỉ ngơi.




Đoàn Duệ Thanh lúc này sao có thể an tâm đi nghỉ, vẫn luôn lo lắng ngồi đợi bên ngoài.




Nhưng kết quả nhận được lại làm người lạnh lẽo, tên kia bị bắt lại thì thành thật khai ra, nói đêm trước đó đúng là hắn đã ném đá vào Vân Thiệu Thần, bởi vì bạn bè buôn bán của hắn bị bắt, tài lộ của hắn cũng bị chặt đứt, lại thấy Vân Thiệu Thần thời gian trước đều đi đêm đến thôn Vân Lĩnh, nên muốn trả thù y một chút. Nhưng gần đây trời mưa to khiến đường lầy lội khó đi, buổi tối đạp xe rất khó khăn, Vân Thiệu Thần không phòng bị lúc bị ném trúng cả người và xe đều rơi xuống sông, bản thân hắn bị việc đó dọa sợ đến mức bỏ chạy.





Nhưng hắn về nhà rồi càng nghĩ lại càng sợ hãi, sợ Vân Thiệu Thần nếu chết hắn cũng phải bồi mạng theo, nên mới vào thành phố hỏi thăm một chút, nếu có chuyện gì hắn liền nhanh chóng trốn đến nơi khác làm công. Nhưng lúc hắn đến hỏi thăm mới nghe được tin Vân Thiệu Thần mất tích, lại thấy em trai y đang tra chuyện này, hắn mới nghĩ sẽ kiếm ít tiền rồi trốn đi, cũng không nghĩ đến lại bị bắt được.




Đoàn Duệ Thanh nghe xong đỏ hốc mắt, tiến lên đấm vào mặt hắn một quyền, lập tức bị cảnh sát kéo ra.




Cố Hải kéo hắn đến trong văn phòng, trấn an: “Ít nhất hiện tại xác định được anh trai em không phải bị bắt cóc, chắc cũng không nguy hiểm tính mạng, bây giờ theo như lời tên kia nói đến nơi xảy ra chuyện điều tra nói không chừng sẽ có manh mối.”




Đoàn Duệ Thanh cả người đều phát run, hắn cảm thấy hốc mắt đau đớn khó chịu, có điều muốn khóc cũng không được.




Cố Hải biết khuyên bao nhiêu cũng vô dụng, chỉ có đem người tìm về mới giải quyết được vấn đề.




Bởi vì đã biết nguyên nhân, trong sở nhanh chóng tìm ra người đã mất tích ba ngày hai đêm Vân Thiệu Thần, y trong tình trạng sốt cao được đưa vào bệnh viện trước đó rồi.




Nguyên lai lúc y bị rơi xuống sông lạnh như băng, đầu còn bị đập hôn mê, sau đó nhờ mưa xuân mà nước sông dâng lên một chút, được người phát hiện ra cứu lên đưa đến bệnh viện cũng đã báo án. Nhưng bên cảnh sát cũng không nhận ra Vân Thiệu Thần, trong thành phố lại có hai sở cảnh sát, bọn họ báo án ở một nơi khác, lại vì Vân Thiệu Thần không có mang theo căn cước, nên trước mắt chỉ có thể đưa vào bệnh viện chờ người tỉnh lại mới gọi người thân, nhưng Vân Thiệu Thần bị rơi xuống sông lúc nửa đêm, lúc vào viện sốt cao mãi

không ngừng, người không tỉnh lại được, nên Cố Hải tìm mãi cũng không thấy y.




Đoàn Duệ Thanh nhìn anh họ hôn mê nằm trên giường bệnh, đã muốn òa khóc, mọi người mấy hôm nay đều thấy bộ dáng lo âu tiều tụy của hắn, chỉ cho là tiểu hài tử sợ hãi, an ủi hai câu rồi rời đi.




Cố Hải nhìn Đoàn Duệ Thanh cơ bản cũng không để ý người xung quanh an ủi, liền nhún vai rồi đi.




Đoàn Duệ Thanh lúc này thật sự sợ hãi, ghé vào bên người anh hắn khóc không ngừng.




Cũng may sau lúc bọn họ tìm được Vân Thiệu Thần không lâu, sốt cao trên người cũng dừng lại, qua buổi trưa đã tỉnh lại.




Lúc y khó chịu mở mắt ra, liền nhìn thấy một người lấy tư thế kỳ quái ghé vào bên giường, tiều tụy đến mức muốn biến thành người khác. Đoàn Duệ Thanh thấy anh rốt cục tỉnh lại, lập tức ôm y khóc rống lên.




Cổ họng vì sốt cao mà khô rát, toàn thân đều đau nhức, tuy rằng y không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe tiểu hài tử khóc đến ủy khuất, sắc mặt còn tiều tụy như thế, trong lòng cực kỳ đau đớn, đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Đừng khóc.”




Đoàn Duệ Thanh cảm nhận được động tác của anh, liền khóc thảm hơn nữa, cả người đều gắt gao quấn lấy anh.




Vân Thiệu Thần có chút bất đắc dĩ, cố gắng vươn tay sờ sờ đầu cậu dỗ dành.




Đợi cho Đoàn Duệ Thanh đem lo sợ, ủy khuất toàn bộ khóc ra hết, mới ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thiệu Thần không tha.




Sắc mặt của hắn rất khó coi, hai mắt đều thành gấu mèo, vừa rồi lại còn khóc to, toàn bộ sưng to như quả đào, thoạt nhìn càng tiều tụy.




“Đi rửa mặt.” Vân Thiệu Thần nhẹ nhàng khụ một tiếng, thanh âm khàn khàn nói.




Đoàn Duệ Thanh lúc này mới nhớ ra anh họ vừa tỉnh lại, vội lấy ly nước ấm thổi qua, mới nhẹ nhàng uy anh uống.




Vân Thiệu Thần uống nước xong cổ họng thư thái, lúc này mới nói thêm: “Sao lại khóc thành như vậy, mau đi rửa mặt đi.”




Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, dùng đôi mắt thũng sâu tiếp tục theo dõi anh, như sợ chính mình dời mắt, anh hắn sẽ bốc hơi lập tức.




Trước đây không thấy như vậy, sau này sẽ nhìn kỹ anh hơn.




“Anh, sau này anh đừng về thôn tìm em….” Hắn nói chưa xong đã nghẹn ngào, lại tiếp tục rơi nước mắt.




Vân Thiệu Thần hiểu được ý cậu nói, nhưng lắc lắc đầu. Bộ dạng tiểu Duệ như thế này chỉ làm y thêm không yên lòng, sau này đi đâu y cũng phải theo trông chừng, nếu không y sẽ không an tâm.




Đoàn Duệ Thanh lần này thật sự bị sợ hãi, loại cảm giác giống như khí lực toàn thân đều bị mất đi cùng tuyệt vọng nặng nề, cho dù ở kiếp trước hắn cũng chưa từng phải trải qua.




Mà Vân Thiệu Thần lần này đại nạn không chết, lúc tỉnh lại thấy bộ dáng tiểu Duệ thương tâm lại không có cảm giác an toàn như vậy, trừ bỏ đau lòng còn thêm nhiều điều nữa.




Vết thương bị đá đập trên đầu anh không sâu lắm, nhưng sau đó vì bị ngâm nước lạnh quá lâu, cần phải có thời gian điều dưỡng lại. Đoàn Duệ Thanh biết anh sau khi về lại tiếp tục đi tăng ca, nhăn nhó không cho anh xuất viện.




Vân mẹ biết chuyện của hai người, cũng không xen vào nói, chỉ nhìn Đoàn Duệ Thanh cười. Đoàn Duệ Thanh tuy rằng bị nụ cười của nàng làm mặt đỏ bừng, nhưng vẫn thấy công tác không quan trọng bằng thân thể anh họ, như

thế nào cũng không chịu buông xuống.




Vân Thiệu Thần nhìn cậu vẻ mặt nghiêm túc quản y, vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút ngọt ngào, nên theo ý cậu không có phản bác.




Đoàn Duệ Thanh lúc này mới vui vẻ trở lại, mỗi ngày trừ lúc phải đến chỗ làm ban ngày, đều chuẩn bị đồ ăn buổi tối ở lại bệnh viện cùng anh.




Ở thời điểm này thì điều kiện vật chất bệnh viện tương đối đơn sơ, Đoàn Duệ Thanh cứng rắn muốn ở lại trông chừng anh, chỉ có thể cùng anh chen chúc trên giường bệnh nhân vừa nhỏ vừa cứng ngắc.




Vân Thiệu Thần sợ cậu rớt xuống giường, muốn cậu ngủ khác đầu, cậu lại không đồng ý. Vân Thiệu Thần không có biện pháp đành phải vừa nằm vừa che chở không để cậu rơi xuống. Mặc dù hơi phiền toái, nhưng y biết rằng tiểu hài tử vì chuyện vừa qua mà không có cảm giác an toàn, nếu bắt ép cậu về nhà, có thể khiến cậu thương tâm hơn.




Thời gian trước bận rộn liên tục hai tháng, mỗi ngày chỉ chợp mắt năm sáu tiếng, vừa bận bịu xong chưa được nghỉ ngơi đã xảy ra chuyện của anh họ, Đoàn Duệ Thanh vốn đã ốm hiện tại càng thêm tiều tụy, khuôn mặt nhỏ nhắn, hốc mắt lõm sâu, mỗi ngày ở bệnh viện hầu hết thời gian là ngủ, như muốn đem những ngày thiếu ngủ bù lại.




Vân Thiệu Thần nghiêng người nằm bên cạnh cậu, nương ánh sáng mờ trên hành lang nhìn mặt cậu, nhìn quầng thâm trên mắt liền đau lòng, đưa tay sờ khắp mặt cậu, cuối cùng nhịn không được hôn lên trán cậu.




Đoàn Duệ Thanh ngủ mơ màng không cảm thấy gì, hoàn toàn không có phản ứng. Vân Thiệu Thần trong lòng như được lấp đầy, sau đó dựa vào trán cậu nhắm mắt lại ngủ.