Chương 12

Nhà bếp mỗi lần yêu cầu nguyên liệu là phiền toái nhất, không giống với những ngành phục vụ khác trong khách sạn, chỉ cần số lượng không tồi, chất lượng được, giá tiền hợp lý là không vấn đề.

Mua nguyên liệu nấu ăn, đa số nguyên liệu cũng có thể mua dự trữ trước để lúc cần đem ra dùng, nếu nguồn cung cấp ổn định, giá cả tương đối thấp, cùng bên cung cấp ký tốt hợp đồng, bọn họ sẽ đúng thời hạn quy định đem nguyên liệu giao đến, còn khá tiện lợi.

Nhưng có một số nguyên liệu yêu cầu mua gấp, còn phải xem nguyên liệu đi mua còn tươi hay không, chất lượng ra sao.

Đoàn Duệ Thanh vừa tờ mờ sáng đã chạy đến khách sạn, hắn, La Hoằng và một đồng nghiệp, cùng một học trò của La Hoằng, bốn người đi đến chợ.

Hôm nay là ngày nhiệt tập, bất quá do trời còn chưa sáng tỏ, lúc này người đến chợ mua thức ăn còn không nhiều, chợ cũng không chen chúc như ngày Đoàn Duệ Thanh đến, chủ yếu là dân trồng rau và người thu mua đến rất sớm.

La Hoằng tựa hồ thường tới đây, ngựa quen đường cũ liền mang theo đám người hướng nơi quen thuộc mà đi, y tìm người cũng là mối quen, gặp người cũng không nói nhiều, trực tiếp vào thẳng vấn đề mua hàng.

Bốn người, trừ La Hoằng chính mình nói, ba người im lặng đứng bên cạnh, Đoàn Duệ Thanh vẫn mỉm cười yên lặng nghe, ngẫu nhiên La Hoằng nhìn đến hắn sẽ nói vài câu, hoặc nhân cơ hội hỏi một số điều mình không hiểu, kia tươi cười nhạt nhẽo đã là thói quen của hắn, nhìn có vẻ công thức hóa, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, hắn có bao nhiêu dụng tâm lắng nghe La Hoằng cùng người bán nói chuyện, hắn thật trông đợi đến chuyến đi này, muốn phát triển hiểu biết của mình về việc nhập hàng, nhưng lại có nhiều chuyện không hiểu được, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cố gắng lắng nghe và ghi nhớ lại mà thôi.

Mà hai người còn lại theo như thói quen mọi lần đi theo La Hoằng, một người cúi đầu chăm chăm nhìn mặt đất, người còn lại thì tìm một chỗ ngồi ngủ.

La Hoằng cùng người kia nói chuyện nửa giờ, mới mang ba người rời đi, hai người còn lại thấy đợi nửa ngày cái gì cũng không mua về, có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng ngại tính tình La Hoằng, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn nghe La Hoằng cùng người kia nói chuyện cũng hiểu được ý đồ của La Hoằng đến đây hôm nay, y muốn mua một số thổ sản vùng núi mà trên thị trường khó mua được, chỉ tiếc số lượng thổ sản trong tay người kia lại không nhiều, La Hoằng cùng người kia nói qua, lần sau nếu có nguyên liệu gì tốt, liền trực tiếp đưa đến khách sạn tìm y.

Sau khi rời đi, La Hoằng lôi kéo Đoàn Duệ Thanh vừa đi vừa nói chuyện không ngừng, Đoàn Duệ Thanh tính tình tốt, có thể nghe hiểu liền lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu, nghe không hiểu liền hỏi, La Hoằng vốn yêu nói, có người hỏi tự nhiên sẽ trả lời chi tiết.

Bốn người đi một vòng trong chợ cũng mất nửa buổi sáng, đến khi bọn họ đem đủ hàng trở về, trong khách sạn nhân viên cũng vừa vặn đến làm việc.

Đoàn Giai Thu thấy Đoàn Duệ Thanh cùng La Hoằng đồng thời trở về, có chút kinh ngạc, lúc ăn sáng, cố ý kéo hắn qua một bên hỏi chuyện.

“Bếp trưởng La ở đây đúng là có tiếng nói không nhỏ, một số người làm trong nhà bếp đều là học trò của y, con rảnh rỗi có thể học hỏi y nhiều việc.” Đoàn Giai Thu sau khi nghe Đoàn Duệ Thanh giải thích, vỗ vỗ bờ vai hắn nói. Trong lòng nàng cũng rất vui vẻ, cháu trai nhà mình vừa thông minh lại chịu khó, đi làm cũng được người yêu thích, nàng cũng được hưởng chút vinh quang.

Đoàn Duệ Thanh đoán cô ba là muốn mình đi theo La Hoằng học làm đầu bếp, cũng là một công việc có tiền đồ, chỉ tiếc chí hướng của hắn cũng không nằm ở đó, nhưng hắn cũng không muốn dập tắt hưng phấn của cô, nên lúc nàng nói hắn cũng chỉ mỉm cười ngồi nghe.

Đoàn Giai Thu thấy mình nói nửa ngày, hắn cũng chỉ ngồi cười, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, bất giác cũng hiểu được ý nghĩ của hắn, có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, chính mình cũng cười.

“Cô, cảm ơn người đã quan tâm.” Đoàn Duệ Thanh thấy nàng cười, cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại tươi cười lấy lòng.

“Ai, ngươi nha…” Đoàn Giai Thu có chút bất đắc dĩ, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng có chút buồn rầu, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.

Hai ngày sau, Hạ Hưng sức khỏe cũng hồi phục lại, liền trở lại công việc của mình, Đoàn Duệ Thanh cũng về văn phòng, làm việc như bình thường.

Chẳng qua việc khác duy nhất, là La Hoằng vẫn thường đến tìm Khang Ninh Huy để mượn Đoàn Duệ Thanh.

Những người làm ở nhà bếp cùng người đi nhập nguyên liệu đều rất kinh ngạc, bọn họ đều nhìn ra, người khó tính như La Hoằng lại coi trọng đứa nhỏ như Đoàn Duệ Thanh. Việc này đối với sinh hoạt của Đoàn Duệ Thanh vẫn có chút ảnh hưởng, hắn tính tình tốt, nên thường thường có người đến tìm hắn hỏi có phải bếp trưởng La muốn nhận hắn làm học trò hay không, Đoàn Duệ Thanh đối những việc này luôn cười trừ, không nói gì, khiến mọi người càng thêm tò mò. Đến cả học trò của La Hoằng cũng thường tìm hắn nói chuyện, hỏi hắn làm thế nào khiến bếp trưởng La coi trọng hắn như vậy.

Đảo mắt, Đoàn Duệ Thanh đã làm ở khách sạn được một tháng, cũng lĩnh được tháng lương đầu tiên ở kiếp này.

Ở thời điểm này tiền lương khá ít, vất vả một tháng cũng chỉ được mấy trăm tệ, Đoàn Duệ Thanh lĩnh được sáu trăm đã là rất nhiều.

Hạ Hưng cũng lĩnh được vài trăm, cười nói muốn mời Đoàn Duệ Thanh ăn cơm, bất quá đã bị Đoàn Duệ Thanh cự tuyệt.

Đoàn Duệ Thanh lĩnh sáu trăm tệ, hơn nữa đã giúp Hạ Hưng làm hai ngày, nên được cậu trả năm mươi tệ, tổng cộng là sáu trăm rưỡi, số tiền này tuy không nhiều lắm, nhưng đối với người nguyên bản không có đồng nào như hắn mà nói, đã là một số tiền lớn rồi.

Khoảng thời gian này là đầu mùa đông, trong khách sạn cũng không bận rộn như thời gian trước, Đoàn Duệ Thanh hướng Khang Ninh Huy xin nghỉ một thời gian, sinh thần của ông ngoại hắn cũng sắp đến.

Đoạn thời gian trước hắn thường đi theo La Hoằng ra ngoài chọn mua các loại nguyên liệu khác nhau, đối với phương diện này đã có hiểu biết nhất định, lần này hắn về quê, vừa lúc làm chút chuẩn bị của mình.

Khang Ninh Huy cho hắn nghỉ vài ngày, La Hoằng nghe nói hắn sẽ trở về quê, còn đặc biệt chạy đến tìm hắn, biết ông hắn ở thị trấn ngay Vân Lĩnh thôn, hết sức cao hứng vỗ vỗ vai hắn nói: “Vân Lĩnh chỗ đó ta biết, là một nơi tốt, chuyên sản xuất ra thứ tốt, đúng rồi, ngươi đã trở về, liền giúp ta mang một số thổ sản vùng núi ở đó lên đi, đáng tiếc, ta không thể rời khỏi khách sạn, nếu không ta sẽ cùng đi với ngươi.”

“Ách, ngài muốn ăn sao?” Đoàn Duệ Thanh tò mò hỏi.

“Ngươi cứ đem lên đây, nếu ít ta sẽ giữ lại ăn.” La Hoằng cười cười, đột nhiên tiến đến nói nhỏ bên tai hắn “Nếu mang nhiều đồ, đồ nào tốt sẽ bán lại cho khách sạn, qua một thời gian nữa sẽ có nhân vật lớn đến đây, sẽ ở tại khách sạn, nhà bếp phải chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, đặc sản cho họ nếm thử.

Đoàn Duệ Thanh sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu ý y, bất quá trên mặt vẫn là biểu tình tươi cười như thường ngày, cũng không có nhiều dao động.

La Hoằng là bếp trưởng, nếu khách sạn yêu cầu tiếp đãi khách quan trọng, đều là tự y tìm nguyên liệu, chế biến thức ăn.

La Hoằng đối với phản ứng của hắn thực vừa lòng, vỗ vỗ vai hắn, có chút ý vị sâu xa nói: “Ta thích ngươi tính cách thông minh, người trẻ tuổi, có tiền đồ a.”

“Nhưng đồ tôi mang đến, khách sạn không nhất định sẽ mua đi?” Đoàn Duệ Thanh trong lòng tuy sớm đã có chủ ý, nhưng vẫn lo lắng, hắn làm việc ở đây một tháng, biết rằng nếu là hàng lạ, không phải loại hàng quen thuộc khó mà đưa vào được, huống chi các loại mặt hàng khách sạn đặt ở mọi ngành, đều phải qua giám đốc điều hành xét duyệt, từ đội ngũ mua nguyên liệu cùng thương nhân buôn bán, phiền toái muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, tuyệt đối không thể từ một người nói mà được chấp nhận.

“Không có gì, chỉ cần ngươi mang đến đồ ta vừa lòng, những người khác sẽ giúp ngươi nói.” La Hoằng cười tủm tỉm trả lời.

Đoàn Duệ Thanh hiểu được ý tứ y, cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vân Thiệu Thần biết Đoàn Duệ Thanh xin phép nghỉ về quê, cũng không quản gì, rút ngân hàng một ngàn tệ đưa cho cậu, nói cậu đi mua đồ đem về cho ông ngoại, cũng tiếp tục viết giấy nợ.

Mua thọ lễ cho ông, ở thời điểm này có chút xa xỉ, Đoàn Duệ Thanh biết Vân Thiệu Thần sợ mình không đủ tiền, là cố ý cho mình mượn tiền.

Đoàn Duệ Thanh lấy hai trăm tệ mua một phần lễ vật không tồi, dùng hai trăm tệ nữa mua đồ linh tinh cho một số họ hàng, ông cố ở cách nhà ông ngoại không xa, trở về đó, cũng ghé sang thăm ông một lần.

Hắn sắp xếp xong mọi thứ, liền ngồi xuống một bên nghĩ ngợi linh tinh.

Ông ngoại cùng cha hắn vẫn luôn không hợp, cũng không biết sinh thần của ông, cha mẹ có trở về quê hay không.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Đoàn Duệ Thanh mới nghĩ đến một chuyện phiền phức.

Ở thời điểm này, đời sống cũng không phát triển lắm, phương tiện giao thông cũng rất ít, không giống như hai mươi năm sau, mỗi nhà đều có một chiếc xe riêng.

Nhưng Đoàn Duệ Thanh mua nhiều đồ như vậy, không có phương tiện, hắn chỉ có thể dựa vào hai vai khiêng về, dù sao bây giờ người nào cũng làm như vậy, nhưng vẫn đề là thời điểm trở về, La Hoằng giao hắn nhiệm vụ là phải thu thập thổ sản vùng núi, vậy không thể đem đồ vật đưa về nhà xong quay lại thu thập được, quá lãng phí thời gian.

Vân Thiệu Thần nghe xong lời cậu nói, đưa cậu đến nhà kho, dọn một số đồ vật, từ trong góc dắt một chiếc xe đạp cũ ra.

“Cái này…” Đoàn Duệ Thanh giật mình nhìn anh.

Vân Thiệu Thần dẫn xe ra ngoài, lấy khăn cẩn thận lau xe, mới ngẩng đầu hỏi: “Em chạy được không?”

“Hẳn là được..” Đoàn Duệ Thanh cũng giúp anh lau xe, nghe anh hỏi liền gật đầu, bất quá hắn đã nhiều năm không chạy xe đạp, hơn nữa chiếc xe này hơi cao, hắn không xác định mình chạy được hay không.

“Cái này là trước kia mẹ anh mua, anh cũng không chạy nhiều, em thử đi.” Vân Thiệu Thần đem xe giao cho cậu.

Xe đạp còn khá mới, phanh vẫn còn tốt, còn có yên sau, có thể buộc đồ lên trên. Lúc Đoàn Duệ Thanh nhận xe đã cảm thấy rất thích, hắn dẫn xe đến chỗ sân nhà, lại không biết nên ngồi lên đi như thế nào.

“Trước leo lên đây ngồi đã.” Vân Thiệu Thần đi đến bên cạnh cậu, đem đầu xe bẻ thẳng lại, bảo cậu leo lên yên trước ngồi, dùng mũi chân chống xuống đất.

(Giống dạy em bé đi xe đạp quá =)))


Đoàn Duệ Thanh nghe theo lời Vân Thiệu Thần, ngồi lên trên, một chân chống xuống, chân còn lại để lên bàn đạp, dùng chút lực đạp xe về phía trước.

Đã lâu không đạp xe có chút lạ lẫm, không giữ thẳng được cổ xe, đạp lắc lư theo đường cong. Ở kiếp trước hắn học chạy xe đạp là lúc mười lăm tuổi, sau này lên thành phố học đại học, ra đi làm, cũng chưa từng đi lại xe đạp. Hơn nữa cho dù khi đó có đạp xe, cũng là loại xe thoải mái dễ sử dụng, không giống loại xe này.

Đoàn Duệ Thanh chạy thử một đoạn, cũng tìm lại được cảm giác, có thể điều khiển được cổ xe ở trong sân chạy đủ một vòng.

Trong lòng hắn rất cao hứng, ngẩng đầu thấy anh họ đang đứng phía trong, ánh mắt chuyên chú vẫn nhìn hắn, nhịn không được mỉm cười, quay đầu xe lại đạp tiếp một vòng.

“Đi cái này được không?” Vân Thiệu Thần thấy cậu dừng lại, liền đi tới hỏi.

“Dạ, em sẽ đi cái này.” Đoàn Duệ Thanh cao hứng hướng anh cười cười, khóe miệng nhếch lên cao, lộ ra hàm răng trắng, nhìn qua thập phần đáng yêu.

“Vậy cứ tập chạy tiếp đi, nhớ phải cẩn thận.” Vân Thiệu Thần lo lắng dặn dò.

“Em sẽ chú ý.” Đoàn Duệ Thanh cười hướng anh gật đầu.

Vân Thiệu Thần nhìn cậu, không nói thêm gì nữa.

Em họ vẫn luôn nghe lời, cũng khiến người khác yêu thương, để cậu một mình chạy về, y quả thật lo lắng. Nhưng cậu sẽ có một ngày phải trưởng thành, y không thể vĩnh viễn bảo hộ cậu ở bên người mình.

Có phương tiện đi lại, đối Đoàn Duệ Thanh trợ giúp khá lớn, ít nhất trong thời điểm hiện tại, đã giúp ít nhiều lắm.

Qua ngày hôm sau, Đoàn Duệ Thanh trời còn chưa sáng rõ đã thức dậy, Vân Thiệu Thần lúc cậu vừa rời giường đã tỉnh lại, đi xuống giúp cậu đem đồ đạc buộc lên yên xe phía sau, ăn xong bữa sáng, hai người cũng đồng thời rời khỏi nhà.

“Anh gần đây còn rất bận à?” Đoàn Duệ Thanh ngồi trên xe, nghiêng đầu hỏi. Bởi vì La Hoằng đã nói với hắn gần đây sẽ có nhân vật lớn đến, như vậy công việc của Vân Thiệu Thần hẳn cũng không rảnh rỗi.

“Khả năng sẽ bận rộn trong một thời gian, một mình em trở về đi.” Vân Thiệu Thần cho rằng cậu sợ một mình đạp xe đi xa, lại nghĩ đến cậu tuổi còn nhỏ, có chút mềm lòng, đưa tay vỗ vai an ủi cậu “Nhớ rõ không được đi ngược chiều, trên đường đi phía trong, đừng đi ra ngoài, một chút là đến nơi thôi.”

“Anh làm việc cũng phải cẩn thận một chút.” Đoàn Duệ Thanh trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, hắn nhớ rõ kiếp trước khoảng thời gian này Vân Thiệu Thần làm việc bị thương lớn nhỏ không ít, có lần nghiêm trọng thậm chí xém chút không qua khỏi, chỉ tiếc hắn chỉ nhớ được mơ hồ, hoàn toàn không nhớ được thời gian cụ thể.

“Được.” Vân Thiệu Thần không biểu tình gật gật đầu.

Nếu không phải biết tính cách anh nghiêm túc, Đoàn Duệ Thanh sẽ nghĩ là anh trả lời có lệ.

Hắn yên lặng thở dài, hiểu rõ tính cách Vân Thiệu Thần, chỉ sợ nếu nói cho anh biết sẽ có nguy hiểm, đến lúc có việc anh vẫn sẽ làm.

“Vậy… em đi đây.” Đoàn Duệ Thanh dắt xe đi hai bước, lại quay đầu đối anh nói.

“Ừ.” Vân Thiệu Thần hướng cậu gật đầu, đứng yên nhìn cậu, cũng không lập tức rời đi.

Đoàn Duệ Thanh thở dài, đạp xe chạy đi.