Chương 07:
Bạn học và đồng đội của Tô Chiến Vũ đã tới quán karaoke, dù trước đó Tả Hàng cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng giờ nam chính Tô Chiến Vũ lại đột nhiên nói ra một câu như thế, Tả Hàng vẫn hơi bất ngờ.
“Định làm gì?” Tả Hàng nhìn nó, trên mặt Tô Chiến Vũ chẳng có cảm xúc gì, như thể vừa nãy nó nói là anh, em đi nhà vệ sinh.
“Em muốn đến cầu Thông Nguyên.” Tô Chiến Vũ cúi đầu nhìn điện thoại.
“Để làm gì?” Từ đây tới cầu Thông Nguyên phải lái xe mất nửa tiếng, Tả Hàng lấy thuốc lá ra châm, “Vừa nãy cậu nghe điện thoại của ai đấy, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Có người muốn nhảy sông tự vẫn, em về rồi kể lại cho anh được không?”
“Cái gì!” Tả Hàng hô to, bởi vì đã uống rượu, nên không kiềm chế được giọng mình, hô hơi to, hắn nhanh chóng đè thấp giọng xuống, “Cậu rốt cuộc dính vào phiền phức gì?”
“Cho em mượn xe, em đi xem thử thế nào,” Tô Chiến Vũ nói xong, thì lần mò lên người hắn.
“Đừng sờ lung tung,” Tả Hàng đẩy nó ra, “Cậu lái cái đầu, cậu có bằng không?”
“Không có.”
“Không có bằng, còn lái xe lúc uống rượu, cậu định làm cái gì đấy?”
Tô Chiến Vũ nhìn qua bốn phía, vậy mà không hề có xe taxi, cậu hơi sốt ruột: “Anh có bằng, anh lái đi, anh, em xin anh, em không biết thằng nhóc kia làm ra được chuyện gì nữa.”
Tả Hàng trừng Tô Chiến Vũ phải đến năm phút đồng hồ, cuối cùng cắn răng: “Đệt, anh nợ gì cậu không biết.”
Tả Hàng lúc nào cũng là thanh niên tốt tuân thủ pháp luật, nhưng hôm nay lại bị bắt lái xe trong lúc đã uống rượu, hắn liếc mắt nhìn Tô Chiến Vũ đang ôm gậy đánh bóng không biết đang suy nghĩ gì bên cạnh: “Người đấy là người hôm đó gọi điện thoại hai tiếng cho cậu đúng không?”
“Ừ.” Tô Chiến Vũ nhìn ra ngoài cửa kính xe.
“Chốc nữa cậu nhất định phải kể chuyện rõ ràng ra cho anh.”
“Được.”
Tả Hàng còn định nói gì đó nữa, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy chẳng có gì để nói.
Cầu Thông Nguyên không phải con đường chính, đến buổi tối đã không còn ai, Tả Hàng lái xe lên cầu, từ xa đã thấy trên lan can cầu có ngồi một người.
“Đệt, định làm gì đây?” Tả Hàng dừng lại cách người kia mấy mét.
“Anh đừng xuống xe,” Tô Chiến Vũ mở cửa nhảy xuống, “Tắt đèn xe đi.”
Tả Hàng tắt đèn xe đi, ngồi trong xe nhìn người đang ngồi trên lan can cầu, trông tuổi tác cũng tầm Tô Chiến Vũ, hơi gầy, người rất thanh tú, Tả Hàng hơi híp mắt lại, một thằng con trai dùng tư thế ngồi trên lan can chờ một thằng con trai khác, làm cho trong lòng hắn có cảm giác rất sao đó.
“Cậu vẫn tới à.” Người kia lắc lư chân.
“Mẹ nó anh đúng là bị làm sao rồi,” Tô Chiến Vũ dừng lại cách anh ta hai mét, không đi tiếp về phía trước, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Sao cậu không để ý tới tôi?”
“Anh buồn cười thật đấy, tôi còn không thể không để ý tới anh à!” Tô Chiến Vũ hơi bực dọc, vốn là cậu hơi lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhưng giờ nhìn thế này, thằng nhóc này định nhảy mới là lạ, cậu cảm thấy mình bị đùa bỡn.
“Vẫn là lo lắng cho tôi đúng không, không thì sao cậu lại chạy tới ngay.” Người kia cười.
“Thấy tốt đẹp lắm đúng không,” Tô Chiến Vũ quay đầu lại liếc nhìn Tả Hàng vẫn đang ngồi trên xe, cậu không muốn Tả Hàng biết về chuyện này lắm, nhưng Tả Hàng trông có vẻ vẫn rất bình tĩnh, ngậm thuốc lá, tay chống lên cửa kính xe, mặt như đang xem trò vui: “Tôi nói cho anh biết Triệu Thần Tây, chuyện ngu ngốc thế này tôi cũng chỉ làm đúng lần này nữa thôi, anh thích nhảy thì nhảy, lần tới mà định nhảy thì đừng có cố nói với tôi làm gì, ông đây không có hứng tới hóng!”
“Cậu cứ phải dùng thái độ như thế nói chuyện với tôi à!” Triệu Thần Tây đột nhiên lên giọng, giọng còn hơi lạc đi, “Tôi rốt cuộc chọc giận cậu chỗ nào mà cậu thấy tôi là cứ như thấy kẻ thù tới nơi!”
“Sau này anh đừng có suốt ngày tới tìm tôi là được, cảm ơn anh, anh hùng,” Tô Chiến Vũ ôm quyền với anh ta, rồi quay người đi về phía xe, “Anh như thế tôi thật sự không chịu nổi.”
“Tô Chiến Vũ!” Triệu Thần Tây hô to, đột nhiên bỏ một chân ra bên ngoài lan can, “Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Tả Hàng vừa nhìn thấy cậu ta bỏ chân ra bên ngoài lan can thì sợ hết hồn, tỉnh hẳn rượu, mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Cầu này cũng không phải là cao, nhưng nước bên dưới chảy xiết, nếu trượt chân ngã xuống thật, người không biết bơi chết một lần hai lần không thành vấn đề.
“Nói chung là anh định làm gì!” Tô Chiến Vũ nổi giận, chuyện rách nát của cậu và Triệu Thần Tây bị anh ta làm phiền dằn vặt hơn tháng rồi, thực sự đã lên đến đỉnh.
“Thái độ cậu tử tế hơn chút được không?” Tả Hàng hạ thấp giọng, tuy hắn cũng rất bực mình với chuyện một thằng đàn ông giữa tối đòi nhảy sông, đến hiện trường mới phát hiện kẻ này có vẻ chỉ định pose thế thôi, nhưng hắn vẫn lo lắng với thái độ này của Tô Chiến Vũ, người không muốn nhảy cũng bị nó khích cho nhảy thật.
“Anh đừng có để ý,” Tô Chiến Vũ còn không buồn quay đầu lại.
“Cậu vì người này mà chia tay với tôi đúng không!” Triệu Thần Tây nhìn lướt qua Tả Hàng đứng sau cửa xe.
Tả Hàng sững sờ, trong nháy mắt, hắn cảm thấy nếu mình không nghe nhầm thì sẽ là nhìn nhầm, tóm lại đây là hai thằng đàn ông chia tay xong làm ầm tới mức muốn nhảy sông tự sát?
“Chia cái đầu nhà anh!” Tô Chiến Vũ giận tới mức nói cũng không lưu loát, “Chia tay? Ông đây nắm tay anh lúc nào!”
“Lên giường một lần rồi còn không tính à!”
Thuốc lá trong miệng rơi xuống từ lúc nào Tả Hàng cũng không biết, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lưng Tô Chiến Vũ, vận tốc động não hình như không kịp.
Tô Chiến Vũ biết Triệu Thần Tây có lúc nói chuyện không biết giữ mồm, nhưng thực sự không ngờ anh ta có thể thốt ra được một câu như thế, suýt nữa thì phì cười, cậu chỉ vào Triệu Thần Tây, qua cả buổi mới nói một câu: “Hai chúng ta lên giường lúc nào?”
“Dùng tay cũng tính rồi.” Triệu Thần Tây bỏ nốt một chân kia ra ngoài, nhìn cậu như thể khıêυ khí©h.
“Dùng tay xóc với tôi thì nhiều người lắm, tôi còn sờ của anh tôi rồi đây này! Nếu thế cũng tính, tôi mẹ nó rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai,” Tô Chiến Vũ bừng bừng lửa giận, cũng chẳng đoái hoài tới Tả Hàng đang đứng sau lưng nữa, “Triệu đại ca, anh nói có lý đi được không, anh đã là người sắp mẹ nó chết rồi đấy!”
“Với tôi thì tính,” Triệu Thần Tây cũng chỉ vào Tô Chiến Vũ, “Cậu còn mặc cả qυầи ɭóŧ tôi tặng cậu còn gì, cậu không yêu tôi thì cậu mặc làm gì! Khốn nạn!”
“Đệt! Anh không vứt hết qυầи ɭóŧ của tôi thì tôi lại mặc chắc, anh đợi đấy!” Tô Chiến Vũ không hề do dự, bắt đầu cởϊ qυầи, “Giờ tôi trả cho anh!”
“Cậu làm gì đấy?” Tả Hàng cảm thấy mình thực sự không thể đứng một bên nhìn như thế nữa, đi tới kéo cánh tay Tô Chiến Vũ lại, “Hai cậu định thi đấu cảnh giới nổi điên à? Xong chưa!”
“Anh, anh đừng có xen vào, hôm nay không thể không giải quyết xong chuyện này được,” Tô Chiến Vũ nói xong câu này thì đã cởϊ qυầи bò xuống, không chờ cho Tả Hàng kéo cậu lại, đã cởi luôn qυầи ɭóŧ xuóng, ném mạnh tới trước mặt Triệu Thần Tây, “ Còn muốn gì nữa anh nói đi!”
“Tô Chiến Vũ cậu điên rồi,” Triệu Thần Tây nhìn cậu, lập tức không biết nên nói gì cho phải, “Hôm nay cậu cứ nhìn tôi từ…”
“Không cần!” Tô Chiến Vũ ngắt lời anh ta lại, “Hôm nay coi như tôi trả lại anh!”
Chưa đợi cho Tả Hàng phản ứng lại, Tô Chiến Vũ đã vọt tới một bên lan can cầu, cứ thế nhảy luôn xuống.
Triệu Thần Tây và Tả Hàng đều bị động tác này của nó dọa cho sững sờ cả người, mãi tới lúc mặt nước dưới cầu phát ra tiếng nước vang dội, Tả Hàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần chạy tới bám lan can nhìn xuống: “Tô Chiến Vũ!”
Từ dưới nước ló ra một cái đầu, ngửa đầu lên đáp một tiếng: “Không chết.”
“Cậu bị điên rồi!” Tả Hàng từ mới đầu đã cảm thấy toàn bộ chuyện này không thể nào hiểu nổi, nghẹn nửa buổi cuối cùng cũng có cơ hội để giải toả, “Mẹ nó sao cậu không ngã chết luôn đi! Cậu tốt nhất là đừng có lên, cậu dám lên anh dám làm chết cậu, thằng ngu!”
“Không có tác dụng gì đâu, cậu ta không sợ mắng,” Triệu Thần Tây ngồi một bên khẽ nói, “Ăn mềm không ăn cứng.”
Cậu ta không nói ra câu này thì Tả Hàng còn quên mất bên cạnh có một người, giờ vừa nghe thấy Triệu Thần Tây mở miệng, lại nhớ ra mọi chuyện hôm nay đều là do thằng nhóc này gây ra, hắn nén giận: “Cậu xuống đi cái đã.”
“Không sao, tôi không định nhảy, tôi không ngờ là cậu ta lại có thể nhảy thôi.”
“Cậu nói cái gì?” Tả Hàng cảm thấy huyệt thái dương mình giật đùng đùng.
“Tôi nói…”
“Mẹ nó chứ mày xuống cho ông!” Tả Hàng không đợi cho Triệu Thần Tây nói xong, đã đập một cái lên lưng cậu ta, đẩy mạnh một cái.
Nửa câu sau của Triệu Thần Tây bị thay bằng một tiếng kêu đầy sợ hãi, cậu ta chưa kịp làm ra phản ứng gì giữa không trung đã bị Tả Hàng đẩy xuống khỏi lan can, ngã xuống sông.
Tả Hàng đẩy Triệu Thần Tây xuống sông rồi, lửa giận cuối cùng cũng tan đi, đột nhiên nghĩ lại mà sợ, đừng để thằng nhóc này chết đuối mất. Hắn bám lên lan can nhìn xuống, sẵn sàng nếu tình hình có gì không ổn thì sẽ nhảy xuống cứu, không ngờ Triệu Thần Tây trồi lên trụt xuống hai lần, vậy mà bắt đầu bơi về phía bờ.
Có biết bơi! Đệt, người biết bơi còn nhảy sông làm mẹ gì!
Vừa nãy đáng nhẽ ra nên cột tảng đá vào chân cậu ta rồi hẵng ném xuống.
Tả Hàng trở lại trong xe, đóng cửa xe lại, hắn cảm thấy mình hơi quá kích động, nhưng kích động cái gì thì hắn lại chẳng biết, là bởi vì mới sảng khoái đẩy người ta xuống sông thì lại phát hiện ra người ta biết bơi, hay là bởi vì dưới tình huống hoàn toàn chưa được chuẩn bị tâm lý lại biết Tô Chiến Vũ vậy mà có quan hệ không rõ ràng với cậu con trai này?
Sinh nhật lần này của Tô Chiến Vũ đúng là đặc sắc, hắn châm điếu thuốc ngậm vào miệng, cậu hai mợ hai có biết chuyện này không?
Hai vị dưới nước, mấy phút sau mới ướt dầm dề bò lên từ đầu kia cầu, cả một đường nhỏ nước tong tong đi tới.
Triệu Thần Tây cũng không tiếp tục nói nữa, yên lặng đứng bên cạnh xe, Tô Chiến Vũ đi tới trước xe, cầm lấy quần bò nãy vứt xuống đất chuẩn bị mặc, Tả Hàng muốn nhìn thử xem hai đứa này có bị thương không, không nghĩ gì nhiều đã bật đèn xe lên.
Ánh đèn sáng choang lập tức chiếu sáng phía trước xe, đồng thời chiếu rọi cái mông của Tô Chiến Vũ.
“Đệt, tắt đi!” Tô Chiến Vũ cau mày quay đầu lại quát.
Tả Hàng tắt đèn đi, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.
“Lên xe đi, đưa anh về trường học,” Tô Chiến Vũ cởϊ áσ ướt ra, mở cửa bên ghế phó lái lên xe, liếc nhìn Triệu Thần Tây, “Vắt khô quần áo đi, đừng để chốc nữa nước văng khắp nơi.”
Triệu Thần Tây cởϊ áσ phông ra vắt, nhìn Tô Chiến Vũ như thể khıêυ khí©h, đưa tay chuẩn bị kéo thắt lưng, Tả Hàng đã nhanh chóng khoát tay: “Lên xe đi, khỏi cởi.”
Trên đường, Tô Chiến Vũ nghe điện thoại, đám nhóc con trong quán karaoke hát được một tiếng rồi mà nhân vật chính vẫn chưa tới, gọi điện thoại tới hỏi, Tô Chiến Vũ liếc mắt nhìn Tả Hàng: “Bọn mày hát trước đi, anh tao uống nhiều rồi, tao với ông ấy nôn một lúc.”
Tả Hàng dừng xe trước cổng đại học sư phạm, Triệu Thần Tây xuống xe, rồi quay người lại hỏi một câu: “Đây là anh cậu à?”
“Là ai không liên quan tới anh,” Tô Chiến Vũ bực tức trả lời, “Anh còn làm trò nữa thì đừng có gọi cho tôi, tối hôm nay coi như chuyện hai ta xong rồi, lần tới anh định nhảy sông hay thắt cổ thì làm nhanh gọn lẹ đi.”
Triệu Thần Tây cười không nói gì, quay người đi vào trong trường.
Tả Hàng không khởi động xe, ngồi trên ghế nhìn mặt đường phía trước, hắn đã bình tĩnh hơn lúc nãy, cảm thấy giờ mình nên nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi một lúc lâu cũng không mở miệng ra được.
“Về đi hát đi.” Tô Chiến Vũ xách áo ướt sũng ra giũ ngoài cửa xe.
“Cậu sờ anh lúc nào?” Tả Hàng nhớ tới câu nói làm mình lãng phí mất nửa điếu thuốc vừa nãy.
“Lúc bà nội đi không phải anh có về mấy ngày à, là lúc đó,” Tô Chiến Vũ hơi do dự, “Hôm đó anh uống say, lúc em cởϊ qυầи áo cho anh thì sờ thôi, anh không phải còn bảo em là lưu manh còn gì.”
Tả Hàng chống khuỷu tay lên vô lăng, ấn ấn thái dương, mở đầu thế này đúng là không ra sao, suýt nữa thì hắn định thuận miệng hỏi tiếp cậu sờ thế nào. Im lặng một lúc, hắn mới tìm lại được trọng điểm câu chuyện: “Cậu thích đàn ông thật à?”
“Ừ.” Tô Chiến Vũ rất thẳng thắn, vốn là cậu không muốn để Tả Hàng biết được chuyện này, nhưng hôm nay ầm ĩ lên như thế, cũng chẳng giấu được.
“Ồ,” Tả Hàng khởi động xe, hắn không biết còn có gì để nói nữa, chỉ là cảm thấy thật sự ngoài ý muốn, cuối cùng, nghĩ ngợi xong vẫn bổ sung thêm một câu: “Triệu Thần Tây kia…”
“Trên em một khóa, lúc em mới tới trường không có đủ phòng ký túc, nên ở trong phòng ký túc của anh ta,” Tô Chiến Vũ nhớ lại, “Em thật sự không có gì với anh ta, chỉ là có một ngày uống tí rượu, anh ta lên giường làm cho em…”
Tả Hàng không nhịn được, sặc khói, ho khù khụ một lúc.
“Lúc đấy em đang mơ màng, nên không ngăn,” Tô Chiến Vũ đợi Tả Hàng ho xong mới giải thích tiếp, “Sau đó thì em ngủ mất, chỉ có thế thôi, thằng nhóc này vẫn không chịu xong, cứ cố bảo em với nó có gì đấy, anh nói xem em có oan không.”
“Anh còn phải nói cậu chết oan nữa à,” Tả Hàng bắn thuốc ra ngoài cửa sổ, “Cậu mợ có biết chuyện này không?”
“Chuyện Triệu Thần Tây?” Tay Tô Chiến Vũ vẫn luôn thò tay ra ngoài cửa sổ xách áo, như thể đang giơ cờ, “Chuyện tệ hại này có gì hay để mà nói.”
“Anh bảo là chuyện cậu thích đàn ông.” Tả Hàng liếc mắt nhìn nó.
“Không biết, biết được chắc em có mà chết mất.” Tô Chiến Vũ cười ha ha, trong ánh mắt nhưng lại có gì đó khác với tiếng cười.
“Chuyện này trên lý thuyết là chuyện riêng của cậu, anh không xen vào,” Tả Hàng nhíu mày, “Nhưng tự cậu phải biết nghĩ, đừng tiếp tục làm ra chuyện như thế nữa, cả một tối ầm ĩ lung tung.”
“Vâng,” Tô Chiến Vũ đáp, “Cảm ơn anh.”
Tả Hàng định nói đừng khách sáo, lại cảm thấy không nói ra được, nếu nói “đây là chuyện anh phải làm”, nghe lại càng giả tạo, cuối cùng hắn chọn không nói gì.
Hai người vào phòng karaoke, tiếng gào khóc thảm thiết bên trong đang tưng bừng, nhìn thấy Tả Hàng đi vào, cả đám nhanh chóng ngậm miệng lại hỏi Tả Hàng có sao không, ngược lại là chẳng để ý gì Tô Chiến Vũ đang cởi trần xách áo tới, dù sao trong phòng cũng chẳng còn mấy người đang mặc áo.
Tả Hàng ngã ra ghế sofa, vốn là đang ồn ào, tiếng nhạc bình bịch chấn động tới mức não hắn cũng sắp bắn tóe ra ngoài, đợi tới lúc có người mở miệng ra hát, làm cho Tả Hàng suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế như bị người giẫm gãy mất đuôi.
“Anh,” Tâm trạng Tô Chiến Vũ có vẻ như không hề bị chuyện trước đó ảnh hưởng, nhích người lại về phía Tả Hàng, ôm lấy vai hắn rồi tiến tới bên tai hắn nói, “Chốc nữa nghe em hát!”
Hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt của Tô Chiến Vũ quét qua cổ Tả Hàng, cảm giác ngứa ngáy ấm áp, Tả Hàng theo bản năng đẩy nó ra, ngồi ngay ngắn lại.
Share this: