- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Họ Hung Mãnh
- Phiên Ngoại 2
Em Họ Hung Mãnh
Phiên Ngoại 2
Chương 60: Phiên Ngoại 2
Triệu Thần Tây bình thường, hận nhất là hai chuyện, một là trong mấy ngày phải đi học không thể ngủ đúng giờ, hai là trong ngày không đi học lại bị bắt dậy đúng giờ.
Bạn bè thân quen đều biết thói quen này của cậu, cũng biết cái tính khí của cậu lúc chọt trúng vào hai điểm này, cho nên bình thường, sẽ không có ai đến hứng chịu cơn mưa bom bão đạn này cả.
Nhưng tình huống sáng sớm thứ bảy, điện thoại lại đổ chuông không ngừng thi thoảng vẫn sẽ xảy ra, như ngày hôm nay chẳng hạn.
Triệu Thầy Tây dùng gối bịt đầu lại, gần đây đến cả tên ngớ ngẩn như Thang Dục cũng không còn dậy sớm gọi điện thoại cho cậu để nghe chửi nữa, còn ai lại không có mắt nhìn mà hơn bảy giờ đã gọi tới?
Đã vậy, còn cố chấp như thể người không nghe tôi sẽ không dập.
Triệu Thần Tây bất đắc dĩ, duỗi tay ra mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, kể cả có dập, cậu cũng chẳng ngủ lại được nữa.
Lấy điện thoại qua liếc mắt nhìn, là một số lạ, nếu như là gọi nhầm, cậu cảm thấy mình thật sự có thể đi đâm đầu vào tường.
“Ai.” Triệu Thần Tây bực tức nghe điện thoại.
Bên kia im lặng một lúc mới mở miệng: “Tìm em khó thật.”
Giọng nói này nghe hơi quen, Triệu Thần Tây sững người ra một lúc mới bắt đầu nghĩ ra chủ nhân của giọng nói này, cùng với một đoạn tình yêu nghĩ lại mà thấy kinh của mình thời trung học, lửa giận trong nháy mắt bốc từ ngón chân lêи đỉиɦ đầu.
Xuất phát từ giữ gìn hình tượng tốt đẹp của bản thân, cậu không mở miệng ra chửi luôn: “Khó tìm thật không phải cũng bị anh tìm rồi đấy thôi? Có chuyện gì.”
“Vẫn như cũ à,” Đầu bên kia cười, “Gần đây vẫn khỏe chứ.”
“Có chuyện gì.” Triệu Thần Tây lại hỏi.
“Thần Tây, sao em lại vẫn có thái độ này với anh? Giờ đã hai ba năm rồi, chúng ta có thù hận lớn hơn nữa cũng không cần phải vậy chứ?”
“Có chuyện gì, không nói thì tôi dập máy.”
“Được rồi được rồi, em đừng gác máy,” Đầu kia thở dài, “Anh chuẩn bị ra nước ngoài, với cô ấy, trong nhà đã sắp xếp hết rồi… Anh chỉ muốn được em tha thứ trước lúc đi.”
“Anh bảo vợ tương lại của anh tha thứ anh lừa cưới đi đã,” Triệu Thầy Tây trở mình, duỗi tay tới lần mò trong quần áo vứt dưới sàn bên giường, “Tôi với anh không có gì để nói là tha thứ anh hay không tha thứ cả, anh không gọi điện đến thì tôi cũng không nhớ rõ anh là ai, sau này đừng có tự tin về cảm giác tồn tại của mình như thế nữa.”
“Thần Tây, em thực sự là..” Người bên đầu kia cười khổ, “Nếu anh có cách thì cũng sẽ không như vậy.”
“Đừng có diễn tiết mục khổ tình với tôi, không có tác dụng đâu,” Triệu Thần Tây lục lọi mãi mới nhớ ra thuốc lá hôm qua đã bị bố lấy mất, đành phải nằm trở lại giường, “Với lại, anh nói với tôi những điều này để làm gì? Cần tôi chúc phúc anh à?”
“Em sẽ chúc sao?”
“Sẽ chứ, chúc anh cuối cùng cũng không để nhà anh bị tuyệt hậu,” Triệu Thần Tây cười, “Còn nữa, sau này đừng có vất vả gọi cho tôi nữa, tôi với anh không quen, anh mà còn như thế, tôi gọi điện về nhà anh come out hộ anh đấy.”
Triệu Thần Tây nói xong câu này thì dập máy, kéo số này vào danh sách chặn, sau đó chậm rãi xoay người xuống giường, từ từ ra khỏi phòng ngủ.
Thật sự chẳng có sức, sáng sớm bị làm ồn ào như thế, lòng rầu rĩ vô cùng, bữa sáng mẹ làm cậu ăn vào cũng không thấy ngon miệng.
“Dậy sớm thế?” Mẹ múc cho cậu bát cháo, “Buồn tiểu tỉnh lại à.”
“Không, có điện thoại đánh thức,” Triệu Thần Tây xoa mặt, chống cằm, ngây ngẩn nhìn cháo.
“Lại là Thang gì gì kia à?” Mẹ cầm cái bánh quẩy, vừa ăn vừa xem bản tin sáng.
“Không phải,” Triệu Thần Tây ngây ngẩn một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ đã hận con bao giờ chưa?”
“Hận mày làm gì,” Mẹ khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu, “Mẹ tự đẻ ra mà.”
“Sau này mẹ không được bế cháu.”
“Đợi mẹ với bố mày về hưu, mẹ đi nhận nuôi một đứa,” Mẹ liếc mắt nhìn cậu, “Đến lúc đấy mày đừng có đến tranh sủng là được, mẹ mà nhận nuôi đứa khác, đảm bảo không đoái hoài gì đến mày nữa.”
Triệu Thần Tây cười, đứng lên vòng tới đối diện, ôm rồi thơm mẹ một cái: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Đừng có buồn nôn nữa, câu này cũng đã nói cả trăm lần, bao nhiêu năm như thế rồi,” Mẹ vỗ lên tay cậu, “Hôm nay có ra ngoài không? Bố hôm nay đi câu cá với người ta, không lái xe.”
“Muốn con đi dạo phố với mẹ không?”
“Không muốn, mẹ thà đi dạo phố với bà ngoại mày còn hơn là đi với mày, đi hai tiếng thôi đã kêu gần chết, dạo chẳng có gì hay.”
Triệu Thần Tây ăn sáng xong trở về phòng, ngồi ngơ ngẩn trên ghế, làm cái gì đây? Hôm nay có triển lãm truyện tranh, cậu muốn đi xem, nhưng lại không tìm được ai để đi cùng, cuối tuần, hội ở trong ký túc xá nếu không phải là ngủ thì sẽ chơi game thâu đêm…
Cậu lấy điện thoại ra lướt lướt danh bạ, lướt tới số Thang Dục thì dừng lại, Thang Dục?
Thôi quên đi, người này đọc SlamDunk còn là vì cũng chơi bóng rổ, hơn nữa, gập xong rồi chỉ phát biểu đúng một câu, này cũng quá là ngớ ngẩn.
Còn lại, đều là con gái, chán.
Đang phiền muộn, điện thoại rung một cái, có tin nhắn đến.
Là Thang Dục. Người này sau khi bị cậu mắng cho mấy lần, thì không dám gọi điện sáng sớm tới nghe chửi nữa, bình thường chỉ gửi tin nhắn.
Dậy rồi trả lời tin nhắn.
Triệu Thần Tây nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn này một lúc, nếu như là bình thường, kể cả cậu dậy rồi, nhìn thấy tin nhắn như vậy, tâm trạng tốt, cũng phải đến buổi chiều mới trả lời Thang Dục, hoặc là cứ thế phớt lờ luôn.
Có điều, hôm nay hơi buồn bực, cần có người đến giải buồn, tuy rằng dùng một người như Thang Dục đến giải buồn có thể sẽ khiến mình càng buồn bực hơn…
Dậy rồi. Cậu nhắn lại.
Thang Dục lập tức gọi điện tới: “Ra ngoài chơi đi.”
“Đi đâu?” Triệu Thần Tây cũng không dài dòng, cậu vốn định tìm Thang Dục cùng đi chơi.
“Không biết, tùy cậu.”
“Đi triển lãm truyện tranh với tôi đi.”
“Ừ, được,” Thang Dục cũng rất dứt khoát, nhận lời rồi mới hỏi, “Triển lãm truyện tranh là cái gì?”
“Chờ tôi ở cái ngã tư lần trước, chín giờ.” Triệu Thần Tây không trả lời anh ta, cứ thế dập máy luôn.
Thật đáng buồn, tìm một kẻ không biết triển lãm truyện tranh là gì đi xem triển lãm truyện tranh cùng, đây là tẻ nhạt tới mức nào cơ chứ.
Lúc Triệu Thần Tây lái xe tới ngã tư, Thang Dục đã ở đó.
Hôm nay thời tiết không tệ, không nóng không lạnh còn có ánh nắng rực rỡ, Thang Dục đang mặt mày tận hưởng ngồi trên lan can vỉa hè chơi điện thoại, trên mũi gác cặp kính râm, trông thật sự đẹp trai, nhưng Triệu Thần Tây đã theo thói quen phân loại anh ta vào trong quần thể không thể giao lưu nổi.
Triệu Thần Tây nhấn còi, anh ta xuống khỏi lan can, cũng không nhìn Triệu Thần Tây, cứ thế mở cửa lên xe, nói một câu hôm nay cậu dậy sớm thế, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
“Bị đánh thức.” Triệu Thần Tây đã quen với trạng thái không thể nào hiểu nổi này của Thang Dục.
“Tôi?” Thang Dục cất điện thoại đi, tay gối ra sau gáy, nhìn về phía trước.
“Anh dám?” Triệu Thần Tây cũng không nhìn lại anh ta, cảm giác này như thể đeo tai nghe gọi điện thoại.
“Không dám, chưa từng thấy ai tính khí thối như cậu,” Thang Dục tiếp tục nhìn phía trước, sau đó giơ ngón tay chỉ đường, “Cậu đi nhầm đấy à, không phải đi thẳng à?”
“Ngậm miệng đi, anh thì biết cái gì.”
“Triển lãm truyện tranh không phải ở trung tâm triển lãm à?” Thang Dục cuối cùng cũng xoay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, “Trung tâm triển lãm là đi thẳng, rẽ trái ra khỏi thành phố, với lại cũng không được quay đầu.”
Triệu Thần Tây nhìn chằm chằm đèn một lúc, trong đầu lật bản đồ ra tìm tìm tìm, thực sự là đi nhầm đường rồi, chỉ có thể rẽ trái liên tục vòng qua hai con đường rồi vòng lại về…
“Anh không phải ngay cả triển lãm truyện tranh là gì cũng không biết à!” Triệu Thần Tây hơi căm tức, vốn là sáng ra đã bực bội chết đi được rồi, giờ còn lạc đường ở chỗ cách cửa nhà không xa, còn đắm chìm thái quá như thế, cậu tìm bừa một cớ để quát Thang Dục, “Sao giờ anh lại biết triển lãm truyện tranh ở trung tâm triển lãm rồi! Sao anh không làm gì sớm đi! Muốn nói thì nói sớm mẹ nó đi! Tôi đã rẽ trái rồi anh còn nói làm đếch gì nữa!”
Thang Dục nhíu mày, không nói gì, tiếp tục nhìn phía trước.
Triệu Thần Tây cảm thấy cú đấm này còn chẳng đấm tới nổi cây bông, chỉ đơn giản là đấm vào không khí, quá chán, cho nên cũng ngậm miệng, yên lặng chờ được rẽ trái.
Đèn xanh, Thang Dục đột nhiên nói một câu: “Không thì cậu cứ đi thẳng đi, tôi nộp phạt thay cậu.”
“Lượn đi.” Triệu Thần Tây lái xe rẽ trái, đi đường vòng thì đi đường vòng, dù sao cũng không có việc gì, đến triển lãm truyện tranh cũng chỉ là đi lang thang xung quanh.
“Đằng trước,” Lái một lúc, Thang Dục lại nói một câu, “Tôi nhớ…”
“Nhớ cái gì, nhớ nhắc tôi trước lúc đi nhầm đường!” Triệu Thần Tây đập lên vô lăng một cái.
“Dừng xe!” Thang Dục đột nhiên nói.
Triệu Thần Tây ngơ ngác, thằng cha này giận rồi à? Cậu dừng xe lại ven đường, Thang Dục cứ thế mở cửa xe ra đi xuống, trở tay lại hất cửa xe về.
Đệt! Còn giận căng phết! Triệu Thần Tây cũng lười để ý, chuẩn bị cứ thế lái xe bỏ đi, nhăn mặt với ông đây à, sang một bên ngồi xổm đi!
“Xuống dưới đi.” Thang Dục vỗ lên cửa kính xe.
Câu này làm Triệu Thần Tây ngu người toàn tập, Thang Dục mặt mày bình tĩnh nhìn cậu từ bên ngoài, trông không giống như là cáu gắt gì cả, cậu đành phải nén giận hỏi: “Xuống làm gì?”
“Xuống đây đi, ở đây không có ai phạt,” Thang Dục trở tay ra chỉ vào một con hẻm nhỏ ven đường, “Tôi đãi cậu món này, bên trong có một hàng làm thịt viên ăn ngon lắm.”
Triệu Thần Tây không đói bụng, cũng không có khẩu vị, nhưng do dự rồi vẫn xuống xe, cậu đến giải buồn, không phải đến để buồn bực thêm, cũng không thể cứ nổi giận vô cớ với Thang Dục được.
“Trước đây tôi cũng hay đến ăn, em gái tôi phát hiện ra.” Thang Dục đi phía trước dẫn đường, đi vào trong hẻm.
Con hẻm nhỏ rất cũ kỹ, hai bên đều là nhà ở kiểu cũ, bám đầy rêu xanh, không có ai cả, ven đường có mấy con chó con mèo con nằm dưới mái hiên lười biếng tắm nắng, cảm giác rất yên ắng.
Triệu Thần Tây cũng hơi khâm phục Thang Hiểu vậy mà có thể tìm được quán ăn ở một chỗ thế này, cũng coi như là một sở trường: “Em gái anh thi đại học được cộng thêm 20 điểm ăn hàng à…”
“Ở đây.” Thang Dục dẫn cậu quẹo một cái, chỉ vào một cửa hàng nhỏ mặt ngõ.
Triệu Thần Tây nhìn sang, là một quán rộng chừng mười mét vuông, để ba cái bàn, ngoài cửa còn để hai cái, cũng có không ít người đang ngồi, xem ra đều là bỏ công đến đây ăn.
Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trước cửa – Tâm trạng tốt Thịt viên tốt.
Triệu Thần Tây ngồi xuống bàn bên ngoài cửa, phơi nắng nhìn Thang Dục bưng từng bát thịt viên đủ vị lại đây, rán, canh ba vị, cay…
“Tôi không ăn được nhiều như thế.” Sau khi bỏ bốn năm bát xuống, Triệu Thần Tây ngăn anh ta lại.
“Tôi vẫn chưa ăn sáng,” Thang Dục lại bê thêm hai bát tới, còn cầm theo hai cái bát không, “Lúc tôi gửi tin nhắn cho cậu là vừa mới dậy, tưởng chiều cậu mới trả lời tôi.”
“…Ồ.” Triệu Thần Tây nghe anh ta bảo vẫn chưa ăn sáng, thì không ngăn nữa, nhiều gấp đôi có khi Thang Dục cũng ăn được.
“Nếm thử cái vị cay này đi, tôi thấy ăn ngon nhất là cái này.” Thang Dục cũng không nhìn cậu, chỉ vào thịt viên, cúi đầu tự mình bắt đầu ăn.
“Ừ.” Triệu Thần Tây cầm lấy một que tre, chọc lên một viên thịt viên bỏ vào bát mình.
Cắn xuống, cậu hơi ngừng lại, cay quá mức, có điều đúng là mùi vị rất được, nêm nếm trong thịt viên rất đầy đủ, vị của nước chấm cũng rất ngon, cậu thật sự không ngờ tới bên trong con hẻm nhỏ thế này mà lại có đồ ăn ngon như vậy.
“Ngon không?”
“Không tệ,” Triệu Thần Tây thở ra, lại chọc thêm một viên nữa, “Chỉ là hơi cay.”
“Vậy ăn vị khác đi, cũng ngon lắm.”
Sau khi ăn ba viên, Triệu Thần Tây sờ bụng mình, nếu biết trước có thứ này để ăn, sáng đã không uống bát cháo kia…
“Tâm trạng tốt hơn không,” Thang Dục ngước mắt lên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa lầm bầm một câu, “Lúc tâm trạng tôi không tốt sẽ tới chỗ này ăn mấy bát to là không sao nữa cả.”
“Ai nói với anh là tâm trạng tôi không tốt?” Triệu Thần Tây liếc mắt nhìn anh ta.
“Bình thường cậu cũng nổi giận, không phải là thế này, hôm nay cậu là giận kỳ lạ,” Thang Dục sững sờ, ngẩng đầu lên, “Cậu không phải là tâm trạng không tốt à?”
“Ăn của anh đi, đâu ra lắm lảm nhảm rỗng bụng thế.” Triệu Thần Tây cắn một viên thịt, tâm trạng? Giờ tâm trạng tốt cực kỳ.
Ăn xong mấy viên thịt thật to, Triệu Thần Tây thả que tre xuống, hơi no… Rồi lại nhìn Thang Dục, vẫn đang tập trung ăn, cũng không nói gì, cũng không nhìn cậu, phảng phất như mình không tồn tại trước mặt anh ta.
Triệu Thần Tây chống cằm nhìn một lúc, thắc mắc này cậu vẫn không hề tìm được đáp án, nhân lúc tâm trạng mình đang không tệ, cũng hơi cảm động vì Thang Dục dẫn cậu đi ăn tâm trạng tốt viên thịt to cái gì, hỏi thẳng luôn đi: “Thang Dục.”
“Ừ.”
“Anh sao lại cứ khi không đi tìm tôi làm gì, anh không có bạn khác à?”
“Lúc cậu không ra ngoài tôi đi chơi với anh em khác của tôi.” Thang Dục chọc một viên thịt, cắn vào.
“Tôi hỏi anh sao lại cứ đi tìm tôi.” Triệu Thần Tây lấy từ trong tủ lạnh nhỏ bên trong quán một bình sữa đậu uống.
“Cậu thú vị lắm,” Thang Dục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dựa vào ghế nhìn cậu, “Làm sao, bình thường không ai đi tìm cậu ra ngoài chơi à?”
Đây là logic chim cò gì! Triệu Thần Tây cảm giác mình vòng vo với Thang Dục là một chuyện rất vừa làm phúc vừa tức bụng.
“Anh có bạn gái bao giờ chưa?” Triệu Thần Tây cắn ống hút.
“Ừ, cũng coi như có rồi,” Thang Dục rút điếu thuốc ra ngậm, “Chưa tới hai tháng thì chia tay, là chuyện học kì trước.”
“À, vậy là vẫn thích con gái.”
“Hả?”
“Thang Hiểu nói với anh tại sao Chiến Vũ từ chối cô ấy chưa?”
“Nói rồi, Tô Chiến Vũ thích con trai.” Thang Dục lúc nói ra câu này rất bình tĩnh, đồng thời còn ăn một viên thịt viên.
“Tôi giống cậu ta, tôi cũng thích con trai.” Triệu Thần Tây rút từ bên trong bao thuốc lá của anh ta ra một điếu thuốc châm lên, “Anh cứ đi tìm tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm.”
Thang Dục không trả lời ngay, như thể vẫn đang nhâm nhi vị của thịt viên, cả buổi mới nói một câu: “Tôi không nghĩ nhiều thế, chỉ cảm thấy cậu rất thú vị, muốn tìm cậu đi chơi, còn lại thì tôi chưa hề nghĩ tới.”
“Giờ tôi nói cho anh biết rồi đấy, anh nghĩ đi,” Triệu Thần Tây không thể làm gì hơn là nói thẳng, “Thái độ của tôi với người theo đuổi tôi và bạn bè bình thường sẽ khác nhau, anh cứ như thế làm tôi không biết phải làm thế nào.”
“Tôi không biết cậu thích con trai.” Thang Dục hơi híp mắt lại, tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thần Tây không hề nhìn ra được chút kinh ngạc nào từ anh ta.
“Giờ biết rồi.”
“Ừ, ý cậu là cậu cảm thấy tôi đang theo đuổi cậu?”
Triệu Thần Tây cảm thấy Thang Dục tuyệt đối là một đóa kỳ hoa khổng lồ kiều diễm ướŧ áŧ trên Thiên Sơn, chỉ mấy câu nói đã đẩy người khác vào trong không khí ngột ngạt không thể tự thoát ra được, hỏi ra câu này cậu còn không biết nên trả lời thế nào, cảm thấy dù mình có trả lời thế nào cũng sẽ rơi vào một vòng lẩn quẩn tự luyến cuồng,
“Ai…” Cậu thở dài, “Nói chuyện với anh sao lại mệt mỏi thế nhỉ, cứ coi như thế đi, nếu không anh nói xem sao anh cứ gọi tôi ra đi chơi? Tôi không đi anh còn bám theo không chịu buông tha, có nhiệt tình như thế đi theo đuổi con gái không phải là tốt à.”
“Tôi không biết thật, lúc tôi muốn ra ngoài chơi thì muốn gọi cậu đi,” Thang Dục cười, nhấn tàn thuốc trên tay lên đế giày, “Vậy cứ coi như thế đi, tôi cũng không rõ.”
Triệu Thần Tây quả thực không thể nào hình dung được cảm thụ của mình, người này rốt cuộc là thế nào? Cậu xoa bóp thái dương, vốn là muốn làm rõ chuyện này, giờ càng làm càng không rõ, cậu dùng tăm chọc lên tay Thang Dục: “Vậy được, coi như thế, vậy anh nói xem lần nào anh gọi tôi ra, nói liên tục đùa cả buổi mà còn lười liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần, chuyện này làm tôi rất rối não biết không.”
“Như vậy à…” Ánh mắt Thang Dục dời sang mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm rất lâu, nhìn tới mức cậu sắp đỏ cả mặt, Thang Dục mới thu hồi ánh mắt rồi mở miệng, “Mấu chốt là mặt cậu còn chẳng tươi cười được một lần, tôi lúc nào cũng có cảm giác cậu bị tôi bắt cóc ra ngoài, nhưng lại vẫn cứ muốn gọi cậu ra, ra rồi cậu lại lạnh tanh như thế, cho nên dứt khoát không nhìn cậu luôn.”
“Vậy à?” Triệu Thần Tây cảm thấy mình thực sự không còn gì để nói nữa, “Nghe Thang Hiểu bảo anh không phải sinh viên thể thao, trí lực của anh làm sao thi đậu được học viện ngoại ngữ thế?”
Thang Dục cười, nở nụ cười một lúc rồi mới nói: “Nếu không cậu cười một cái cho tôi xem nào, tôi thật sự chưa nhìn thấy cậu cười bao giờ.”
“Cười cái đầu nhà anh,” Triệu Thần Tây phất tay với anh ta, đứng dậy, “Đi thanh toán đi, tôi muốn đi triển lãm truyện tranh.”
“Ăn ngon không? Lần tới ăn lần nữa đi, chọn lúc nào cậu chưa ăn cơm.”
“Tôi muốn ăn thì tự tôi tới được, không cần anh đi cùng.”
“Đừng, kiểu gì cậu cũng lái xe ra ngoại thành, trái phải còn chẳng phân biệt được, cứ để tôi dẫn cậu tới đi,” Thang Dục tính tiền xong đi tới bên cạnh cậu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt cậu, “Giờ nhìn cậu, cậu không bị rối não nữa chứ.”
Triệu Thần Tây thực sự không nhịn nổi, muốn không cười cũng không được, đành phải nghiêng đầu đi: “Ài, tôi phục anh rồi đấy.”
Hai người đi theo con hẻm nhỏ ra ngoài, Thang Dục bỏ hai tay vào túi chậm rãi bước đi: “Cậu thích con trai thật à?”
“Ừ, sợ thì cách xa tôi một chút, có điều tạm thời tôi không có hứng thú gì với anh.” Triệu Thần Tây ngẩng đầu lên nhìn trời, lâu dài thì chưa chắc, Tô Chiến Vũ nói đúng, Thang Dục quả thật là kiểu mình thích, chỉ là ấn tượng đầu tiên quá tệ.
“Chuyện này có gì mà phải sợ,” Thang Dục cười, rồi liếc mắt nhìn cậu, “Vậy cậu thích kiểu con trai thế nào?”
“Muốn giới thiệu cho tôi à? Không cần, gần đây tôi không có tâm trạng.”
“Ngày mai đi leo núi không? Giờ trời không lạnh, leo núi vừa khéo.” Thang Dục không đáp lại, cứ thể chuyển luôn chủ đề.
“…Tôi không dậy sớm được thế.”
“Dậy lúc nào thì đi lúc đó, cũng có ai quy định leo núi nhất định phải dậy sớm đâu.”
“Ai… Tôi không leo nổi.” Triệu Thần Tây thở dài, leo núi cái quần què, cậu đi học leo cầu thang lên phòng học đã phiền lắm rồi, “Không đi.”
“Tôi cõng cậu lên.” Thang Dục lại bắt đầu cắn không buông.
“Đã nói là không đi!”
“Đàn ông con trai sao lại dài dòng thế, bảo cậu ra ngoài một chuyến thôi mà vất vả đến thế!” Thang Dục cuống lên, “Tôi còn bảo cõng cậu lên rồi còn gì.”
“Ai bảo anh cõng tôi!” Triệu Thần Tây lần nào cũng có thể bị Thang Dục làm cho tức đến trăm vuốt cào tim, “Anh thích cõng ai thì cõng đi!”
“Vậy thì ngồi cáp treo, được chưa!”
“Rồi rồi rồi, ôi, phiền chết đi được.”
“Trưa mai tôi gọi cho cậu, đừng ăn trưa, đi lên núi ăn gà nước suối.”
“Nói sau đi, xem tâm trạng tôi thế nào.” Triệu Thần Tây mở cửa lên xe như thể chạy thoát thân.
Thang Dục cũng lên xe cùng, dựa vào ghế xe rồi nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu thật sự rất thú vị.”
“Im lặng đi.” Triệu Thần Tây khởi động xe, Thang Hiểu sao lại có người anh như vậy?
“Cậu cười rộ lên đẹp lắm, đẹp hơn mặt lạnh tanh nhiều.”
“… Cảm ơn anh.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Họ Hung Mãnh
- Phiên Ngoại 2