Chương 5

Sáng hôm sau, Tả Hàng tỉnh dậy trước cả lúc chuông báo thức kêu, không phải buồn tiểu nên tỉnh, cũng không phải bị đánh thức, mà là đau đầu nên tỉnh.

Hắn ấn lên thái dương, chậm rãi ngồi dậy, cả người yếu như vừa bị ai đánh cho một trận.

Trên giường chỉ có mình hắn, đã vậy cả người từ trên xuống dưới không một mảnh vải, hắn nhớ lại, ký ức cuối cùng của tối qua là Tô Chiến Vũ cởϊ qυầи áo cho hắn.

Cởi cũng hơi quá, qυầи ɭóŧ cũng không để lại. Hắn liếc mắt nhìn bên cạnh, nhận ra cả người lẫn gối của Tô Chiến Vũ đều không ở trên giường.

Ngồi trên giường tỉnh táo lại một lúc, Tả Hàng nâng cái đầu nặng như thể vác hai trăm cân gạo, cầm qυầи ɭóŧ loạng choạng mặc vào, đi ra phòng khách.

Tô Chiến Vũ cởi trần chân tay duỗi dài đang ngủ say trên sofa, một tay thả xuống sàn nhà.

Tả Hàng đi tới ngồi xuống bên bàn, do dự xem giờ có nên gọi thằng nhóc này dậy hỏi xem sao lại lột sạch sành sanh cả người mình ra không. Nhưng cơn đau đầu của hắn vẫn không hề giảm đi, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu, gõ mấy lần mới phát hiện trên bàn có đặt một cốc nước cùng hai viên thuốc màu trắng.

“Uống đi, thuốc giảm đau,” Tô Chiến Vũ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nằm trên sofa dụi mắt, “Sao không ngủ thêm, vẫn sớm mà.”

“Đau chết mất.” Tả Hàng không thích uống thuốc, nhưng giờ đã không hề do dự bỏ thuốc vào miệng, dùng nước nuốt xuống.

Nhất định phải nhịn cơn đau đầu, hôm nay hắn không thể xin nghỉ được, việc còn chưa xong. Vả lại, hắn cũng không muốn để Trang Bằng cảm thấy vì hôm qua xảy ra chuyện như vậy nên hôm nay tâm trạng bi thương xin nghỉ, quá mất mặt.

“Sau này đừng uống như thế nữa,” Tô Chiến Vũ dựa lên sofa ngáp một cái, nhìn như chưa ngủ đủ, “Tối hôm qua nôn bảy tám lần, em thật sự chỉ muốn ném luôn anh ra ngoài cửa.”

“Còn định lột sạch rồi mới vứt à?” Tả Hàng cười.

“Cởi sạch anh là vì bó tay rồi, nôn lên cả người, em lại không biết đồ lót của anh để ở đâu.”

“Cậu ngủ không ngon đúng không?”

“Cũng tạm, chỉ là cứ kêu trên người đau, em kiểm tra thử cũng chẳng phát hiện ra bị va đập chỗ nào,” Tô Chiến Vũ đứng lên cử động cánh tay, “Lúc giúp anh lau người, lão nhị nhà anh còn cứng nữa, em đoán là anh uống say rồi làm ầm lung tung, nên ngủ.”

“Cậu không xóc cho anh à,” Tả Hàng liếc mắt nhìn nó, đứng lên đi vào nhà tắm chuẩn bị rửa mặt.

“Lần sau đảm bảo sẽ hầu hạ anh sảng khoái,” Tô Chiến Vũ cười, một lúc sau cũng đi theo tới, dựa lên cửa, “Anh, em vẫn cứ nghĩ là anh nghiêm túc lắm kia.”

“Kết luận từ đâu ra thế.” Tả Hàng xối nước lạnh lên mắt, cảm giác thoải mái hơn không ít.

“Trong nhà mình ai cũng kết luận thế mà, bà nội không phải lúc nào cũng nói, anh con thận trọng, anh con hiểu chuyện, anh con ra dáng làm anh, dù sao thì cũng một tràng anh con thế này thế kia.” Tô Chiến Vũ nói xong còn chép miệng mấy cái.

“Làm sao, không đúng à.” Tả Hàng lau mặt, xoay người nhìn cậu.

“Bình thường nhìn cũng thế lắm, uống ít rượu vào cái gì cũng nói ra được,” Tô Chiến Vũ đẩy tới bên cạnh bồn rửa tay, vặn vòi nước, “Mấy câu anh nói hôm qua làm con gái người ta tổn thương tự ái lắm.”

“Thôi đi, hôm nào bạn gái hiện tại của cậu tuyên bố cậu là bạn trai cũ trước mặt thằng khác xem,” Tả Hàng cười khổ, “Cậu sẽ biết cái gì là tổn thương tự ái.”

Tô Chiến Vũ sững sờ, cậu đoán được Tả Hàng thất tình, nhưng không ngờ cách thất tình lại quái như thế, “Vậy thì đúng là hơi mất mặt thật.”

“Không phải hơi, mà là rất.” Tả Hàng trở về phòng khách châm điếu thuốc, rít một hơi lại cảm thấy khó chịu, nên đưa cho Tô Chiến Vũ.

“Em muốn nói, vẫn là câu kia,” Tô Chiến Vũ nhận lấy điếu thuốc cũng không hút, mà bấm luôn vào gạt tàn, “Người sai không phải anh, là lỗi của người ta, anh tự dằn vặt mình không phải là ngốc à.”

“Lượn sang một bên đi.” Tả Hàng mặc quần áo vào, thật ra hôm qua hắn nói với Đổng Hoan cái gì, giờ hắn cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là nhờ rượu giải tỏa một trận.

Có điều, chuyện hôm qua ném pin điện thoại vào tô canh thì hắn vẫn nhớ, Tô Chiến Vũ đã lau khô ráo hộ hắn.

Tả Hàng ngồi lên xe rồi mới lấy điện thoại ra bật máy lên, mấy giây sau, liên tục vang lên mấy tiếng báo có tin nhắn, đều là từ cùng một số, vang xong, Tả Hàng liếc mắt nhìn, hơn hai mươi tin.

Hắn chọn tin nhắn cuối cùng mở ra nhìn, bên trên chỉ có một câu, sáng mai tôi qua nhà anh lấy đồ đạc của tôi.

Hắn suy nghĩ, rồi gọi cho Tô Chiến Vũ: “Sáng cậu có lớp không?”

“Không, sao thế.”

“Thế thì cậu đừng ra ngoài, sáng có người tới lấy đồ, lúc cô ta đi thì cậu bảo cô ta trả lại chìa khóa nhà anh, sau đó cậu dùng chùm chìa khóa kia đi.”

“Được.” Tô Chiến Vũ không hỏi nhiều, dập điện thoại.

Tả Hàng nhìn qua hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, phất ngón tay, xóa bỏ.

Đổng Hoan thật ra cũng chẳng còn mấy đồ đạc để ở nhà Tả Hàng, chỉ có vài bộ quần áo, vài cuốn sách, một bộ dụng cụ rửa mặt, nhưng cô ta vẫn quyết định cầm về.

Lúc lấy chìa khóa Tả Hàng đưa cho mình ra, cô ta không nói rõ được cảm giác của mình là thế nào. Giờ này Tả Hàng đã đi làm, cô ta đã chọn lúc Tả Hàng không ở nhà để tới lấy đồ, nhưng trong nháy mắt mở cửa ra lại vẫn hy vọng có thể nhìn thấy Tả Hàng ở nhà chờ cô ta.

Cho dù là trong mắt cô ta, hay là mắt người khác, Tả Hàng đều là một người đàn ông xuất sắc, vừa có một mặt thành thục, lại thi thoảng có một mặt trẻ con, chỉ là những lúc trước mặt cô ta, lúc nào cũng là bình tĩnh dịu dàng.

Cô ta cảm thấy đây không phải kiểu đàn ông cô ta muốn, cô ta muốn một tình yêu oanh oanh liệt liệt, muốn kiểu đàn ông có thể dấy lên cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô ta.

Thôi, kể cả cô ta đã đưa ra quyết định, những lời Tả Hàng nói hôm qua vẫn làm cho cô ta thấy đau nhói, cô ta đột nhiên phát hiện ra người đàn ông này còn có một mặt cô ta không biết.

Tả Hàng cũng có lúc cay nghiệt như vậy.

Cô ta hít vào một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, còn chưa kịp bước vào đã sững lại tại chỗ, muốn lập tức quay người đi ra ngoài.

Trong phòng có người, nhưng không phải Tả Hàng.

Đã vậy, người này còn không mặc quần áo, không, là chỉ mặc đúng một cái qυầи ɭóŧ.

“Quý tính?” Tô Chiến Vũ ngồi khoanh chân trên sofa, trên chân đặt gậy chơi khúc côn cầu, đang buồn bực ngán ngẩm cầm mảnh vải chuẩn bị lau.

“Không dám, họ Đổng,” Đổng Hoan bị câu mở màn không hiểu ra sao này làm cho hơi hoang mang, theo phản xạ có điều kiện đáp lại một câu, đáp xong rồi mới phát hiện ra trong tình cảnh hiện tại, cách nói không nên là như vậy, cô ta lệch đầu ra, tránh phải nhìn thẳng vào thân thể gần như trần trụi hoàn toàn của người này, “Cậu là ai?”

“Gác cửa.” Tô Chiến Vũ nhìn qua cô ta, đây chính là người phụ nữ làm Tả Hàng khó chịu buồn bực cả tối hôm qua? Vóc người cũng được, mặt mũi thường thường.

“Tôi là… bạn Tả Hàng.” Đổng Hoan cảm thấy không thể nào nói chuyện được với người này một cách bình thường, “Tôi có để vài thứ ở đây, muốn lấy đi.”

“Chị cứ tự nhiên.” Tô Chiến Vũ cười, cúi đầu tiếp tục lau gậy khúc côn cầu.

Đổng Hoan bước nhanh vào phòng ngủ của Tả Hàng, bộ dạng cười như không cười cùng với cách nói chuyện không hề thân thiện của người này làm cho cô ta hơi sốt sắng, hơn nữa, trong tay cậu ta cầm gậy golf, trên đầu còn đang quấn băng gạc, có nhìn thế nào trông cũng giống người không đàng hoàng, sao Tả Hàng lại quen biết người như thế?

Thu dọn đồ đạc trong tủ quần áo xong, cô ta tìm một cái túi xếp sách gọn gàng vào, nhìn căn phòng ngủ quen thuộc trước mắt.

Như thể lúc này cô ta mới đột nhiên nhận ra, trong căn phòng này, ngoài sách và quần áo cô ta mang đến, thì Tả Hàng không hề bày bất cứ thứ gì có thể thể hiện quan hệ của bọn họ, thậm chí còn không có lấy một tấm ảnh, dù bọn họ có không ít ảnh chụp chung.

Trong nháy mắt này cô ta nhận ra, thật ra mình cũng không hiểu Tả Hàng.

“Tôi đi đây.” Đổng Hoan xách đồ đạc đi xuyên qua phòng khách tới cửa, bộ đồ rửa mặt trong phòng tắm thì cô ta không định cầm, không hiểu sao cô ta lại hơi sợ người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.

“Đợi đã.” Tô Chiến Vũ cầm gậy bóng đứng lên, đi về phía Đổng Hoan.

Đồng Hoan nhanh chóng mở cửa phòng ra, bước một chân ra ngoài, chuẩn bị nếu có bất cứ tình huống đột xuất nào thì sẽ lập tức ra ngoài, sau đó quay đầu lại: “Làm sao?”

“Chìa khóa,” Tô Chiến Vũ chỉ vào chùm chìa khóa cô ta cầm trên tay, rồi ngoắc ngón tay, “Đưa tôi.”

Đổng Hoan quay người quăng chùm chìa khóa trên tay về phía cậu, quay người đi chầm chậm tới nhấn nút thang máy, còn cảnh giác ngó lại về phía này.

Tô Chiến Vũ cười, lần thứ hai cô ta nhìn sang thì đóng sầm cửa lại.

Cậu ngoắc ngoắc chìa khóa trên tay, trên chìa khóa có một cái móc chìa khóa hình con heo nhỏ màu hồng nhạt, cậu nhớ trên chìa khóa của Tả Hàng có một con màu xanh da trời, hẳn là một đôi.

Cậu ném chìa khóa lên bàn, ngồi trở về ghế sofa, tiếp tục lau gậy bóng, lau gần mười phút thì ngừng tay, đứng dậy cầm gậy vung hai phát, gậy vẽ ra một đường vòng cung đẹp đẽ trên không, giờ cậu mới hài lòng dựng gậy lên tường, đi vào phòng ngủ mặc quần áo.

Đầu tiên đi vào phòng tắm, vứt túi đựng bộ đồ rửa mặt của Đổng Hoan vào túi rác, sau đó ra ngoài.

Bên cạnh khu nhà có một cái chợ, Tô Chiến Vũ cầm chìa khóa vào đi xung quanh một vòng, tìm được một hàng đánh chìa khóa, nhờ thợ đánh cho một chùm chìa khóa mới.

Trên đường về nhà đi ngang qua cái thùng rác, cậu không hề do dự vứt chùm chìa khóa của Đổng Hoan vào.

Tả Hàng cả một buổi sáng đều bị ánh mắt thâm trầm của Trang Bằng quấy rầy, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình ba tiếng liên tục, lúc nào cũng cảm nhận được cái sự muốn nói mà lại thôi mạnh mẽ của Trang Bằng.

Hắn biết Trang Bằng đang chờ hắn chủ động bàn giao nốt đoạn sau của kịch bản hôm qua, nhưng hắn thực sự không có gì để nói. Hắn không phải người dây dưa dài dòng, tình cảm với Đổng Hoan có sâu đậm hơn đi nữa, xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng sẽ dứt khoát lật luôn trang này, có khó chịu hay không thì tính sau.

“Đi ăn cơm không?” Lúc nghỉ trưa, Trang Bằng dùng lưng ghế tựa va vào lưng hắn.

“Ừ,” Tả Hàng đứng lên, hôm qua Tô Chiến Vũ nấu cơm ăn đúng là rất được, nhưng đáng tiếc là lại chẳng có khẩu vị, ăn được mấy miếng cuối cùng còn đều nôn hết lên người hoàng thượng, sáng sớm lại không ăn gì, giờ này đã bắt đầu cảm thấy dạ dày rỗng tuếch.

Lúc ăn cơm, Trang Bằng mấy lần định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Đừng hỏi, không có chuyện gì cả, qua rồi,” Tả Hàng liếc mắt nhìn gã, hắn đoán nếu không nói, chuyện này dễ có thể làm cho Trang Bằng nghẹn chết lắm.

“Cô ta không giải thích gì à?” Trang Bằng không vừa lòng lắm, người đàn ông như Tả Hàng, nói thế nào thì Đổng Hoan cũng không nên buông tha, gã thật sự không hiểu nổi.

“Anh làm sao mà tư duy cứ như đàn bà thế, giải thích cái gì? Cô ta có giải thích không phải cũng chỉ mấy câu khách sáo kia thôi à, anh không phải người đàn ông em cần, em bảo biết rồi, thế là xong.” Tả Hàng cúi đầu ăn cơm.

“Nghe đơn giản thật.”

“Anh thấy không cân bằng lắm à, cảm thấy hai ta cũng coi như anh em chí cốt, em thất tình lại không kéo anh đi uống rượu lên cơn gì đấy, nên mất mát lắm?” Tả Hàng liếc mắt nhìn gã.

“Không phải chắc, anh đã chuẩn bị sẵn bờ vai đây rồi!” Trang Bằng cười.

“Rồi, ăn nhanh lên,” Tả Hàng hạ giọng, “Chốc nữa hai ta đi vệ sinh, đóng cửa vào…”

“Chú định làm gì!” Trang Bằng ném đũa hai tay ôm lấy ngực.

“Không phải anh xin em lâm hạnh à?” Tả Hàng nở nụ cười to, gắp một hạt lạc bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

“Đệt, cứ to còi đi,” Trang Bằng cúi đầu ăn, “Chỉ sợ chú không dám.”

“Làm chết anh cũng chẳng cần năm phút.”

Kết quả là hai người họ không thể làm một trận trong nhà vệ sinh, Trang Bằng vào đi vệ sinh, Tả Hàng đứng bên ngoài nghe điện thoại của mẹ.

“Hai hôm nay Chiến Vũ ở chỗ con không phải chịu thiệt thòi gì chứ?” Câu này của mẹ nghe như thể hắn thật sự có tiền án tiền sự bắt nạt Tô Chiến Vũ.

Trong ấn tượng của Tả Hàng, mình tuyệt đối chưa bao giờ bắt nạt cậu em trai này, cùng lắm là lúc còn bé không ưa nó lắm, thấy nó là đi đường vòng, bị nó bám theo sau phiền thì ngoảnh mặt lại trừng nó, nhưng lần nào Cẩu Đản cũng sẽ cười ngây ngô hơi ngượng ngùng với hắn, rồi vẫn cứ tiếp tục bám theo sau.

“Con lấy thiệt thòi ở đâu ra cho nó phải chịu.” Tả Hàng nhớ lại chai rượu bị Tô Chiến Vũ đập nát trong bồn rửa bát, khỏe như thế kia, ai dám bắt nạt gì nó.

“Vậy là được, cậu hai mợ hai cho Chiến Vũ đi học cũng không dễ gì, con quản lý Chiến Vũ, đừng để cho cậu mợ bận tâm.”

“Vâng.”

“À còn nữa, ngày 7 là sinh nhật em, con bảo em về nhà ăn cơm, mẹ tổ chức sinh nhật cho nó.”

Sinh nhật Tô Chiến Vũ? Tả Hàng tính toán thời gian, là thứ sáu, không còn mấy ngày nữa, có điều cái ý định tổ chức sinh nhật cho Tô Chiến Vũ của mẹ thật sự không ra sao, hắn dựa lên tường: “Mẹ đừng có lo nữa, nó kiểu gì chả muốn đi chơi với bạn học, mẹ gọi nó về ăn không phải là làm khó nó à.”

“Làm gì đến mức, sinh nhật con không phải lúc nào cũng tổ chức ở nhà đấy thôi?”

Tả Hàng nói thầm trong lòng rằng con đã vì chuyện này mà phiền muộn mất bao nhiêu năm, nếu không phải sợ bố mẹ thất vọng thì con làm sao mà sinh nhật nào cũng chỉ ở nhà được, nhưng hắn không nói ra câu này, chỉ nói uyển chuyển: “Có khi nó hẹn với bạn học rồi cũng nên, mẹ mua ít đồ cho nó là được, tổ chức sinh nhật với bác gái nghe chán không.”

“Vậy cứ thế đi, con bỏ tiền tổ chức sinh nhật cho em,” Mẹ nghĩ ngợi, “Em nó là sinh viên, trên người không có tiền đâu, con làm anh thì tổ chức cho em, vậy là được chưa?”

Lúc Trang Bằng đi ra từ trong nhà vệ sinh, Tả Hàng khoát tay lên vai gã: “Đại Trang, nghĩ hộ phát, thằng nhóc mười tám mươi chín tuổi, sinh nhật tặng quà gì thì hợp?”

“Gái.” Trang Bằng giật giật quần, chẳng hề suy nghĩ gì đã há miệng nói.

“Anh em tốt, có sáng tạo.” Tả Hàng vỗ vai gã, thật ra phản ứng đầu tiên của hắn cũng là gái, cảm thấy mình quá thô tục, không ngờ cái tên xấu xa Trang Bằng cũng nghĩ giống hắn.

Tối về nhà, hắn hỏi thẳng Tô Chiến Vũ: “Thứ sáu sinh nhật cậu à? Muốn quà gì?”

Tô Chiến Vũ mới vừa huấn luyện trở về, mồ hôi nhễ nhại cởϊ qυầи áo, nghe thấy câu này, ném áo xuống đất, qua người lại nhìn hắn: “Anh, anh biết tại sao bạn gái anh lại bảo ở bên anh chán không?”

“Hả?” Tả Hàng bị nó hỏi mà sững sờ, có liên quan gì không, biết rõ hắn đã buồn bực vì chuyện này rồi mà còn không có việc gì cũng cứ nhắc tới.

“Anh muốn tặng gì thì tặng, dù tặng bó cải thảo cũng được, chỉ cần anh không nói ra, vẫn là bất ngờ,” Tô Chiến Vũ vừa nói vừa cởi nốt quần, mặc mỗi qυầи ɭóŧ lên lớp hắn, “Anh hỏi trước mấy ngày như này chán lắm, kể cả anh muốn hỏi, cũng ít nhất phải hỏi trước nửa năm gì đấy, hỏi lơ đãng thôi, sau đó tặng bất ngờ, vậy là vừa vui.”

“Cậu hăng say quá nhỉ,” Tả Hàng đá quần áo Tô Chiến Vũ cởi ra qua một bên, “Cậu là con gái chắc? Anh cũng có định tán cậu đâu?”

“Mấu chốt là lúc anh tán gái cũng không dùng chiêu này đúng không,” Tô Chiến Vũ đi vào nhà tắm, nói to từ bên trong, “Anh dùng chiêu này tán em đi, có tác dụng đấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Sinh nhật sẽ tát ít máu chó