Chương 30:
Phòng giường to thì giường to, Tả Hàng làm thủ tục nhận phòng, theo hướng dẫn của phục vụ cùng Tô Chiến Vũ lên tầng ba.
Cửa phòng rất quỷ quái, dùng chìa khóa chọc vào cả buổi vẫn chưa mở khóa được, Tô Chiến Vũ giật chìa khóa khỏi tay hắn: “Để em đi, cái khóa này có khi cùng mẹ đẻ với cửa kí túc xá bọn em, em có kinh nghiệm.”
Tô Chiến Vũ quả nhiên là có kinh nghiệm, khóa cửa trên tay nó vặn chưa tới hai lần đã mở ra, hai người lần mò trong căn phòng tối om mãi một lúc lâu mới mò tới công tắc bật đèn.
Trong phút chốc đèn sáng lên, Tả Hàng nhìn thấy cái gọi là giường to trong phòng giường to, bay hơi lời.
“Giường to to thật đấy,” Hắn ném túi lên ghế, nhìn cái giường trước mắt, cũng may, nhìn bằng mắt thường cũng có thể coi là sạch sẽ.
Tô Chiến Vũ cười ha ha một tràng: “Bỏ đi một cái giường trong phòng hai giường là thành phòng giường to?”
“Thôi, tàm tạm một đêm đi,” Tả Hàng đi vào phòng tắm kiểm tra, có nước nóng, “Anh đi tắm, cậu tắm không?”
Tô Chiến Vũ sững sờ, khóe miệng kéo ra một nụ cười: “Tắm, cùng tắm luôn?”
“Xếp hàng.” Tả Hàng hơi mệt, lười quặc lại nó, cầm quần áo đi vào.
Cửa phòng tắm cũng cao siêu y như cửa vào phòng, Tả Hàng giằng co cả buổi bên trong vẫn không thể nào khóa được cửa lại, hắn thở dài, cái thứ tệ hại gì đây!
“Anh tắm đi, em không xông vào đâu,” Giọng Tô Chiến Vũ chậm rãi vang tới, “Nếu em muốn vào thật, cánh cửa xập xệ này thêm mấy cái khóa nữa cũng chẳng có tác dụng.”
“Lượn.” Tả Hàng đá cửa một cái, vấn đề của cánh cửa này không phải là có khóa được hay không, mà còn là không thể nào đóng chặt lại được, tay vừa thả ra một cái, cửa đã mở luôn ra, đứng trong tắm chẳng khác gì triển lãm.
Thôi, triển lãm thì triển lãm, Tả Hàng cũng lười cố, quay người cởϊ qυầи áo rồi vặn vòi nước ra.
Tô Chiến Vũ dựa lên đầu giường, nếu là bình thường, Tả Hàng mở cửa tắm như vậy, cậu sẽ có phản ứng không nhỏ, nhưng hôm nay tâm trạng lại chẳng hề tốt đẹp gì, giờ cũng không có tâm trạng ngắm.
Một mảng chăn sụt xuống đung đưa trước mắt cậu.
Cậu cũng không giống như hầu hết những đứa trẻ con khác, từ nhỏ đã coi bố thành thần tượng của mình, bố trong lòng cậu cũng không thể nói là vĩ đại ưu tú tới nhường nào, nhưng bố vì cái nhà này mà đã khổ cực đến thế nào, cậu nhìn thấy hết, giờ người đàn ông cứng rắn như đá tảng, kiên cường chống đỡ giả vờ vui vẻ với cậu, làm cho cậu cảm thấy mũi xót vô cùng.
Bờ vai gầy gò cùng vẻ mặt u buồn của mẹ cũng làm lòng cậu nặng nề, xem tivi cả buổi cũng chẳng biết trong tivi đang chiếu gì.
Lúc tiếng nước trong phòng tắm dừng, cậu mới kéo tâm tư mình về, có điều lúc Tả Hàng đi từ trong phòng tắm ra, cậu vẫn nuốt nước bọt, mẹ kiếp, thế này không phải là dụ dỗ người ta à!
Tả Hàng để trần nửa người trên, phía sau lưng vẫn lấm tấm nước, trên eo quấn khăn tắm, đã vậy lại còn chỉ là dùng tay giữ lại, còn chẳng nhét vào.
“Quên cầm quần trong vào.” Tả Hàng dùng một tay lục lọi túi, miệng lầm bầm một câu.
Tô Chiến Vũ nhìn hắn lục lọi mà thấy mệt, đứng dậy đi tới lục được quần trong từ trong túi ra cho hắn, rồi nhanh chóng nhìn lướt theo hướng bụng dưới của Tả Hàng, trôi chảy hỏi ra một câu: “Bên trong không mặc gì à?”
“Không thì anh lại mặc cái cũ ra chắc.” Tả Hàng cầm quần lên rồi đi vào nhà tắm.
Câu nói này không hiểu sao lại làm cho Tô Chiến Vũ hơi hoảng hốt, cậu lắc đầu, kiềm chế, Tô Chiến Vũ, anh mày mới tươi tỉnh với mày được hai ngày nay thôi, kiềm chế.
Đợi đến lúc Tả Hàng mặc quần trong đi ra từ trong phòng tắm, Tô Chiến Vũ nhanh chóng vơ quần áo lao vào.
Cởi sạch rồi đứng dưới vòi nước xối nước thật mạnh, mà đáng tiếc, nước lại nóng, rất dễ chịu, rất khiến người ta có thể thả lỏng, nhưng lại không thể nào đẩy lui du͙© vọиɠ như nước lạnh.
Cậu để tay lên công tắc nước nóng lạnh, bắt đầu tiến hành đấu tranh nội tâm kịch liệt, dùng nước lạnh đè xuống, hay là cứ dùng nước nóng tiếp tục.
Không hiểu tại sao, cậu luôn có du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn phát tiết, cũng không đơn thuần là vì Tả Hàng.
Có rất nhiều chuyện, cậu không thể nào ngẫm nghĩ được, chỉ hy vọng có một cách nguyên thủy đơn giản nhất, quét sạch cỗ phiền muộn đang chặn lại trong lòng mình.
Nhưng do dự tới cùng, cậu vẫn không tiến hành, không chịu nổi nước lạnh, trời đã trở lạnh, giờ lại còn là buổi tối, nước chẳng khác gì nước đá, cứ tiếp tục nước nóng đi, cửa còn chẳng đóng lại được, mở cửa làm chuyện này không an toàn, ngộ nhỡ không kiềm chế được rồi phát ra tiếng gì đó, cậu sẽ ckầm kảm, mất mặt mất.
Thế nên, cậu bắt đầu vừa tắm vừa hồi ức lại đại cương thể dục học, đại cương thể dục học là một ngành học được phân hóa từ lý luận thể dục, chủ yếu từ góc độ vĩ mô, nghiên cứu toàn bộ những đặc thù cơ bản và quy luật phát triển của thể dục…
Ngoài câu này, cậu không nhớ ra được gì nữa, đành phải lại bổ sung vào đằng sau thêm một câu, chân trời mênh mang là tình yêu của ta, mới xem như yên ổn mà tắm xong được.
Lúc đi ra, Tả Hàng đã nằm lên giường, đang híp mắt cầm điểu khiển tivi, chỉ điểm giang sơn, thế nhưng chỉ vào tivi cả buổi vẫn không có động tĩnh gì, hắn đập điều khiển vào tay: “Nát thật, gõ một cái đổi một kênh.”
“Ngủ đi, tổng cộng cũng chẳng thu được mấy kênh.” Tô Chiến Vũ nhìn chăn trên giường, hơi do dự, chỉ có một cái chăn.
“Ngủ tạm đi, anh thử rồi, hai chăn không bỏ được,” Tả Hàng ném điều khiển qua một bên, “Cái giường này chắc cũng chỉ mét hai, không đến mét rưỡi được.”
“Ừ.” Tô Chiến Vũ cắn răng, vén chăn lên chui vào.
Mới vừa nằm xuống, đã ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Tả Hàng, rất dễ chịu, không hiểu sao lại có thể làm người ta chân thật được, giống như hồi bé bị người lớn mắng, cậu cũng không khóc, chỉ cần nằm xuống bên cạnh Tả Hàng, ngửi thấy hương vị trên người anh, tâm lý sẽ từ từ yên bình lại.
Đương nhiên, hơi thở này cũng sẽ có tác dụng phụ…
Tô Chiến Vũ nằm chưa tới hai phút đã ngồi dậy, dựa lên đầu giường cầm điều khiển từ xa bắt đầu đổi kênh.
Tả Hàng nằm nghiêng quay lưng về phía cậu, thở dài: “Cậu không ngủ đấy à?”
“Không ngủ được.”
“Nghĩ chuyện của bố cậu à?” Tả Hàng trở mình, gối đầu lên cánh tay nhìn cậu.
“Không, trước đó có nghĩ, giờ không nghĩ nữa.” Tô Chiến Vũ trả lời thành thật, tâm trạng cậu không tốt lắm, không biết xử lý thế nào với những ý nghĩ không đâu trong lòng mình.
“Tâm sự một lúc đi?” Tả Hàng cũng ngồi dậy.
“Anh, anh ngủ đi, mặc kệ em.” Cậu buồn bực trả lời, lòng nặng nề trĩu xuống khiến cậu không thể nào thở nổi, mãnh liệt muốn phát tiết, muốn ôm ai đó, muốn được an ủi, mà lại không có cách nào nói cảm giác này cho Tả Hàng được.
Tả Hàng không nói gì, dựa vào giường song song với cậu, xuất thần xem tivi.
Tô Chiến Vũ đổi vài kênh, không có gì để xem, đổi về sau toàn là kênh màn hình xám, cậu vô ý thức ấn tiếp mấy kênh xám này.
Bấm thêm một lúc, xuất hiện một kênh, còn rất rõ.
Mà tới lúc hai người nhìn thấy rõ nội dung, cả người đã giật nảy lên, Tả Hàng ngây người: “Đệt, cái quái gì đây!”
“CCTV của khách sạn này à?” Tô Chiến Vũ cầm điều khiển cũng sững sờ, ngực và đùi lăn lộn trên màn hình làm cậu cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, may mà tiếng tivi mở nhỏ, tiếng rêи ɾỉ cũng khá kín đáo.
Hai người đều không nói gì nữa, cứ trừng màn hình như vậy, bầu không khí hơi khiến người ta lúng túng, một lúc sau Tô Chiến Vũ mới nhỏ nhẹ hỏi một câu: “Anh xem không?”
“À,” Tả Hàng đột nhiên lấy lại được tinh thần, hình ảnh này đến quá đột ngột, trong chốc lát, hắn không kịp suy nghĩ theo xa hình ảnh này, nghe thấy giọng Tô Chiến Vũ mới nhanh chóng lắc đầu, “Không xem, đổi kênh đi.”
Tô Chiến Vũ ấn điều khiển mấy lần, không có phản ứng gì, cậu đập đập điều khiển rồi lại ấn thêm mấy lần nữa, hình ảnh vẫn không thay đổi, ngược lại là nút chỉnh âm thanh bị đập phải, bỗng nhiên to lên vài nốt.
“Điên rồi.” Tô Chiến Vũ lăn lộn nhảy xuống giường, nhào tới trước mặt tivi, cứ thế tắt đi.
Lúc Tô Chiến Vũ xoay người lại, Tả Hàng nhìn lướt qua bên dưới nó, đã dựng lên, hắn trượt vào trong chăn nằm xuống: “Tắt đèn đi.”
“À.” Tô Chiến Vũ tắt đèn, lần mò trong bóng tối chui vào chăn.
Tả Hàng trợn trừng mắt giữa một màu đen kịt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hắn cũng có phản ứng, đã vậy còn rất mãnh liệt, khách sạn thị trấn đúng là cởi mở…
Trong yên ắng, chỉ có thể nghe thấy nhịp thở không hề vững vàng của hai người họ, Tô Chiến Vũ trở mình quay mặt về phía hắn, hơi thở có thể phả lên cổ Tả Hàng, làm cho hắn đột nhiên nhớ lại cảm giác lúc tóc Tô Chiến Vũ cọ lên cổ hắn lúc truyền dịch, điều này làm thần kinh hắn hơi căng thẳng.
“Anh,” Tô Chiến Vũ nhỏ nhẹ mở miệng, “Em có tình huống.”
“Ừ, thấy rồi.” Tả Hàng đáp.
“Anh chắc cũng có nhỉ.”
“Ừ.”
“Em vào nhà vệ sinh giải quyết, anh làm trên giường?” Tô Chiến Vũ lại hỏi.
Tả Hàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó, quá tối, không nhìn rõ, chỉ có thể quay đầu trở về tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Nhịn lại đi, giờ mà làm… cậu xem phim đen cũng có cảm giác à, có phụ nữ mà.”
“Cũng có đàn ông mà.” Tô Chiến Vũ cười.
“Ngậm miệng, ngủ nhanh,” Tả Hàng cau mày đẩy nó một cái, “Đừng có nghĩ ngợi lung tung.”
Vốn là dưới tình huống này, cũng không phải không nhịn được, dù sao cũng không phải ở nhà, còn sợ Tả Hàng sẽ phản cảm nữa.
Nhưng tay Tả Hàng rất ấm, lúc đẩy lên ngực cậu, thời gian dừng lại còn chẳng tới một giây, cảm giác mềm dịu ấm áp này làm cậu trong nháy mắt đã sục sôi ý chí chiến đấu.
Du͙© vọиɠ muốn giải tỏa ra ngoài không có cách nào khống chế đột nhiên xông thẳng lên trán, ngay lúc Tả Hàng mới vừa nhúc nhích muốn quay lưng về phía cậu, cậu đã vươn mình đè tới.
“Đệt!” Tả Hàng chỉ kịp mắng một chữ, trong bóng tối, Tô Chiến Vũ đã chính xác tìm thấy môi hắn, hôn lên.
Tả Hàng cảm thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng, tiếng lung ta lung tung gì cũng có, bờ môi ướŧ áŧ của Tô Chiến Vũ đang dán lên môi hắn, chuyện duy nhất hắn có thể làm là vào lúc lưỡi thằng nhóc này thăm dò vào, ngăn cho nó không được tiến thêm vào trong.
Nhưng lần này Tô Chiến Vũ có vẻ cũng không ngại, cũng không cố ép hắn há miệng ra như lần đầu tiên hôn hắn, chỉ là dùng lưỡi từ từ liếʍ lên môi hắn, tiếp đó là mυ"ŧ vào, cắn nhẹ.
Tả Hàng bị động tác trêu đùa này làm cho choáng váng, nhưng giữa hỗn loạn tưng bừng, hắn nhận ra ngón tay Tô Chiến Vũ đang vạch vẽ theo l*иg ngực hắn xuống phía dưới, dần dần lướt xuống bụng hắn.
Hắn đột ngột lệch đầu đi, tránh đi cái hôn của Tô Chiến Vũ, bắt lấy bàn tay đang lần mò vào trong quần hắn: “Đừng.”
Tô Chiến Vũ không nói gì, nhưng dừng động tác trên tay lại, không tiếp tục đi xuống nữa, mà đánh vòng trên bụng hắn.
Tả Hàng tránh đi cái hôn của nó, Tô Chiến Vũ cũng không đuổi theo, chỉ là vùi đầu vào hõm vai Tả Hàng, thuận theo vai hắn hôn lên trên.
Đầu lưỡi nhấn nhá cả một đường từ cổ, rơi lên vành tai.
Vành tai là bộ phận nhạy cảm mà số đông người không thể nào cưỡng lại, đối với Tả Hàng cũng là như vậy, cảm giác ấm áp ướŧ áŧ lúc đầu lưỡi Tô Chiến Vũ chậm rãi miên man trên tai hắn mang tới, khiến cả người hắn run rẩy khó ức chế lại được.
Điên rồi!
Tiếng thở hổn hển như ma chú của Tô Chiến Vũ quẩn quanh ghé vào tai hắn, tiếng thở dốc tràn đầy tìиɧ ɖu͙© này làm hắn như thể nhũn ra, muốn đẩy Tô Chiến Vũ đang dính chặt lên người hắn như keo con voi ra, mà tay mới chạm lên thắt lưng thằng nhóc này, trong đầu vậy mà lại nhớ lại đường thắt lưng đẹp đẽ lúc thằng nhóc này nằm ngủ trên giường…
Quá khốn nạn! Tả Hàng cần mấy giây để bình ổn lại tâm trạng mình, mà Tô Chiến Vũ đã hôn từ bả vai tới ngực hắn, không chừa lại cho hắn bất cứ cơ hội nào, ngậm lấy chỗ nhô lên trước ngực hắn, hàm răng nhẹ nhàng cạ vào.
“Đ…”
Tả Hàng cau mày, giọng run lên không kiềm chế được, kí©h thí©ɧ này không nhỏ, hắn không tự chủ được mà ưỡn người lên.
Tô Chiến Vũ cũng không hiểu quá rõ những bộ phận mẫn cảm trên người Tả Hàng, nhưng từ lúc Tả Hàng xem phim heo bị cậu bắt gặp bất chợt thì đã biết, ít nhất thì chỗ này đúng là, đã vậy còn mẫn cảm vô cùng, phản ứng của Tả Hàng cũng đã chứng minh rất rõ.
Cậu vừa dùng đầu lưỡi trêu chọc, vừa dùng ngón tay lần mò xuống bụng dưới Tả Hàng, nhẹ nhàng cắn lên ngực hắn.
Cả người Tả Hàng đột nhiên căng lên, tay đặt lên bả vai cậu muốn đẩy cậu ra lại mất đi sức lực, ngửa đầu ra phía sau, giọng khàn đi: “Ông bác nó…”
Tô Chiến Vũ dừng lại, hơi bội phục vì Tả Hàng vào giờ phút này vẫn có thể để ý không nói “ông bác cậu…”
Dưới khıêυ khí©h đồng thời của đầu ngón tay và lưỡi, Tả Hàng không nói gì, cũng không giãy giụa nữa, chỉ nhắm hai mắt lại thở hổn hển, cả người cứng ngắc lại không được tự tại lắm.
Tô Chiến Vũ chậm rãi nhoài người xuống, nằm lên người Tả Hàng, bụng dưới có thể cảm nhận được Tả Hàng đã cứng tới cực hạn rồi, cậu nhẹ nhàng cà cà lên bụng Tả Hàng, tiến tới nói nhỏ vào tai Tả Hàng: “Anh, thả lỏng đi.”
“Lượn.” Tả Hàng phun ra một chữ từ kẽ răng giữa cơn thở dốc.
Chữ này lọt vào tai Tô Chiến Vũ nghe lại rất gợi cảm, cậu hôn lên môi Tả Hàng, đầu lưỡi thăm dò vào trong, Tả Hàng vẫn như cũ, không chịu thả lỏng.
Tay cậu lần mò sờ xuống, luồn vào trong quần Tả Hàng, nắm chặt lấy.
Chân Tả Hàng đột nhiên cong lên, hơi thở rất gấp, cậu nhân lúc này len vào miệng Tả Hàng.
Một chút ý niệm chống cự của Tả Hàng, cùng với động tác trên tay Tô Chiến Vũ, dần dần trở nên mê loạn, thối lui, hắn bị Tô Chiến Vũ làm cho thực sự không thể nào giữ được tỉnh táo nữa.
Đã lâu lắm rồi hắn không làm, hoạt động xóc lọ cũng chẳng được mấy lần, hắn không buông thả như Tô Chiến Vũ, nhất là từ sau lần bị Tô Chiến Vũ bắt gặp, hắn cũng không dám làm chuyện này nữa.
Hiện giờ, khıêυ khí©h liên tiếp làm người ta nghẹt thở không có thời gian phản ứng đã khiến hắn hoàn toàn chìm vào tìиɧ ɖu͙©, ngọn lửa hừng hực từ bụng dưới làm hắn chỉ muốn hét lên.
Tay đỡ vai Tô Chiến Vũ dần nắm chặt lại, cơ bắp đàn hồi căng tràn của Tô Chiến Vũ trong lòng bàn tay làm hắn có cảm giác khó nói rõ.
Muốn tiếp tục.
Tô Chiến Vũ buông môi hắn ra, đầu lưỡi chấm nhẹ lên ngực hắn, sau đó lướt thẳng xuống, liếʍ lên bụng hắn, tay vẫn âu yếm ve vuốt chỗ đó của hắn như cũ.
Từng cơn kɧoáı ©ảʍ làm Tả Hàng thở dốc không lấy hơi nổi, lúc Tô Chiến Vũ cởϊ qυầи lót hắn ra, hắn còn không kịp cản lại.
Mãi đến lúc môi Tô Chiến Vũ chạm lên nơi ấy, hắn mới đột nhiên lấy tay đặt lên trán Tô Chiến Vũ, chống người muốn nhìn rõ trạng thái Tô Chiến Vũ: “Cậu định làm gì?”
“Anh đừng lộn xộn.” Tô Chiến Vũ gỡ tay hắn ra đè sang hai bên, tiếp đó cúi đầu xuống, ngậm lấy hắn.
“A…” Tả Hàng đổ mình về trên gối, kɧoáı ©ảʍ như triều dâng bên dưới làm hắn suýt nữa cắn phải lưỡi.
Hắn không phải không thừa nhận, giờ đây ngập đầy đầu hắn chỉ có đúng một chữ lập lòe ánh sáng, sướиɠ!
Mỗi lần xem phim đen, tình cảnh này đều sẽ khiến hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng, thế nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới, làm thực sự rồi sẽ kí©h thí©ɧ đến vậy, tim đập nhanh tới nỗi như muốn bật ra khỏi cơ thể.
Cảm giác được khoang miệng ấm áp mà mềm mại ôm lấy này, thật sự không thể nào hình dung nổi, đầu lưỡi Tô Chiến Vũ đánh vòng ở nơi mẫn cảm nhất trên người hắn, hắn không nhịn được xuýt xoa, không có cách nào nhịn lại được nữa, rêи ɾỉ một tiếng trầm thấp.
Tay Tô Chiến Vũ vuốt ve trên đùi trên eo hắn, da dẻ căng bóng lướt qua lòng bàn tay, làm cậu hơi điên cuồng, kích động muốn đặt Tả Hàng dưới thân, mạnh mẽ tiến vào càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng một tia lý trí le lói cuối cùng trong đầu cậu đã làm cậu không dám manh động, cho dù Tả Hàng đã bị khıêυ khí©h tới nỗi hoàn toàn không chống cự, nhưng chuyện bị tiến vào, cậu có thể khẳng định rằng cho dù có kí©h thí©ɧ gấp mười lần, giờ Tả Hàng cũng không thể nào phối hợp được.
Kỹ thuật của Tô Chiến Vũ ra sao thì Tả Hàng cũng không rõ, hắn không có tương quan so sánh, nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trước mắt dần dần làm hắn không chịu nổi, tay hắn đảo qua mặt Tô Chiến Vũ, cuối cùng ngón tay cắm vào trong mái tóc ngắn ngủn của Tô Chiến Vũ, vò mạnh một cái.
Hắn cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ muốn dùng sức ấn đầu Tô Chiến Vũ xuống, đâm vào trong cổ họng nó, giãy giụa từ trong cơn thở dốc hỗn loạn nói ra được một câu: “Dậy đi, không được nữa.”