Chương 3

Kiếp này, tôi nhất định phải để bà ta dập đầu thêm mấy cái thật vang.

Quả nhiên, mợ lại giống như kiếp trước, diễn khổ nhục kế với tôi.

Chỉ thấy, bà ta nặn ra một hàng nước mắt, chân phải giả vờ như muốn quỳ xuống với tôi.

Chỉ là ở kiếp trước, khi chân phải của bà ta hơi khuỵu xuống thì đã được tôi kéo lên, lập tức đồng ý làm bài đánh giá miễn phí cho cô em họ.

Nhưng kiếp này, mợ đã quỳ một chân xuống đất mà tôi vẫn không có ý định kéo bà ta lên.

【Không thể nào! Lẽ nào nó thật sự để mình quỳ sao? Mình là mợ của nó đấy, nó cũng dám để mình quỳ xuống cầu xin nó.】

Tôi thật không ngờ là tôi nghe được tiếng lòng của mợ.

Tôi liếc mắt nhìn mợ, trên mặt vẫn là vẻ tội nghiệp đẫm nước mắt như cũ nhưng trong lòng lại đang điên cuồng trách móc tôi:

【Tống Thời Nguyệt, mày thật sự không định kéo tao dậy? Mày cứ ngồi trên cao nhìn mợ mày quỳ xuống trước mặt mày à?】

【Nếu không phải vì mày là bác sĩ tâm thần nổi tiếng trong ngành, tao mới không thèm cầu xin mày khám cho con gái tao đâu.】

【Thôi được, đã diễn thì diễn cho trót, cứ quỳ nốt chân trái xuống cho xong.】

Sau đó, mợ Hà Mai thật sự quỳ gối trước mặt tôi, tay nắm lấy ống quần tôi:

"Thời Nguyệt à, cháu nhìn xem mợ cũng đã quỳ xuống trước mặt cháu rồi, cháu giúp mợ khám cho em họ một chút đi."

Nhưng trong lòng bà lại càng ầm ĩ hơn: 【Mẹ nó chứ, Tống Thời Nguyệt, mày còn mặt mũi hay không, tao là trưởng bối của mày đấy. Đúng, tao thừa nhận chi phí khám bệnh của mày đắt, 1800 tệ một giờ, nhưng tao là mợ của mày đấy, khám bệnh cho người nhà thôi mà trịch thượng cái rắm, còn không mau kéo tao dậy.】

Lúc này tôi mới chậm rãi đứng lên: "Ơ kìa mợ, chúng ta đều là người một nhà, cứ nói chuyện bình thường là được rồi, quỳ xuống làm gì chứ."

Nói rồi, tôi đưa hai tay ra, bà ta tưởng là tôi sẽ kéo bà ta dậy, không nghĩ tới tôi lại giữ chặt hai vai của bà: "Mợ đừng quỳ nữa, em họ mà nhìn thấy trong lòng sẽ khó chịu biết bao. Nếu việc này mà truyền lên mạng, người ta lại nghĩ cháu không tôn trọng người lớn tuổi đấy."

Hai đầu gối của mợ đau khủng khϊếp. Bà ta cố gắng dùng sức để đứng dậy nhưng lại phát hiện ra nhìn tôi trông có vẻ yếu đuối thế thôi, chứ lực tay lại lớn vô cùng. Bà ta cố gắng hết sức đứng dậy nhưng lại bị tôi giữ chặt, chỉ có thể nhịn đau tiếp tục quỳ.

Hừ, đáng đời.