Chương 2

Cô ta viện cớ cần tôi an ủi, lừa tôi đến cầu thang tầng 33 rồi đẩy tôi xuống. Trước khi c.h.ế.t, tôi nghe thấy cô ta gào thét trong cơn giận dữ bất lực:

"Nếu năm đó không phải chị bắt tôi nhập viện điều trị thì sao tôi có thể bị người tôi yêu nhất hủy hôn? Chính chị đã gây ra vết nhơ cho cuộc đời tôi."

"Tống Thời Nguyệt, chắc chắn là chị ganh tị với thành tích học tập của tôi tốt hơn chị nên mới cố ý bắt tôi đi điều trị, muốn hủy hoại cuộc đời của tôi."

"Bây giờ cuộc đời của tôi đã bị hủy hoại, chị cũng đừng hòng được sống tốt!"

Lúc đó, tôi đã mang thai hơn chín tháng, sắp sinh, cuối cùng một x.á.c hai mạng.

Đáng sợ hơn là sau đó chồng tôi đã kiện cô ta, vậy mà cô ta lại gào lên: "Tôi bị trầm cảm nặng, được coi là bệnh tâm thần, mà bệnh nhân tâm thần g.i.ế.t người thì không phạm pháp."

Khiến chồng tôi tức đến mức đột quỵ và qua đời.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay trở lại ngày mợ Hà Mai đưa em họ đến tìm tôi.

"Thời Nguyệt, cháu gái tốt của mợ, cháu là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, cháu khám miễn phí cho em gái cháu giúp mợ với, xem em nó phải làm gì bây giờ?"

Trước mắt tôi, mợ vẫn giống như kiếp trước, nước mắt lã chã, giọng điệu tràn đầy sự cầu xin.

"Mợ biết cháu khám bệnh rất đắt, một giờ là 1800 tệ mà còn không thể đặt được lịch khám. Nhưng cháu biết đấy, hai mẹ con mợ mẹ góa con côi, nuôi dạy Kiều Kiều cũng không dễ dàng gì. Sắp đến kỳ thi đại học rồi mà ngày nào Kiều Kiều cũng không ngủ, ngồi trên giường cầm dao cứa vào cổ tay. Mợ thực sự không biết nên phải làm gì bây giờ, cháu giúp mợ với."

Nói xong, mợ lau nước mắt định quỳ xuống.

Kiếp trước, tôi đã trúng khổ nhục kế của mợ. Rõ ràng là sắp phải bay ra nước ngoài tham dự hội thảo nhưng vẫn phải nhanh chóng làm đánh giá chuyên nghiệp cho cô em họ.

Kết quả là tôi không chỉ lỡ chuyến bay, mà còn vì vắng mặt nên bị đối thủ cạnh tranh thay thế vị trí của tôi, bỏ lỡ cơ hội thăng chức.

Kiếp này, tôi quyết định đứng ngoài cuộc, kiên quyết không can thiệp vào số phận của người khác.

Tôi lạnh lùng thưởng thức tiết mục mợ quỳ xuống dập đầu với tôi.

Cũng đúng, quả thực là nên để bà ta dập đầu thêm vài cái.

Dẫu sao kiếp trước, sau khi hại c.h.ế.t tôi, đừng nói đến chuyện bà ta dập đầu, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có mà.