Chương 7
Ngày 6/10 Vẫn cái giờ tỉnh giấc mộng như mọi hôm, 5h sáng. Mình dậy tập thể dục. Thói quen này mình giữ từ hồi lớp 12 đến h. Hồi đó ex rủ đi chạy bộ buổi sáng, tình cảm lắm. Cả 2 nắm tay nhau đi bộ, trời mùa hè buổi sáng rất mát, không khí trong lành, 2 đứa có hôm đi bộ máu quá 9h sáng mới thèm mò về nhà.
Nhưng thôi, dĩ vãng rồi. Cả đêm qua mình suy nghĩ về ex. Chuyện gì qua thì thôi cho qua, h níu kéo quay lại, kể nếu có yêu thì cũng chỉ đc 1 2 năm nữa. Rồi cũng sẽ phải chia tay, đường ai nấy đi. Ra đời, đi làm, va chạm tiếp xúc vs nhiều mối quan hệ, chắc gì minh hoặc ex sẽ mãi mãi không thay lòng.
Lại nói, giờ mình muốn giúp em Linh học hành, đỗ đạt hẳn hoi. Rồi lúc ấy mình thực sự sẽ quất. Cứ đong đưa từ bây giờ đã, coi như tìm hiểu nhau. Không quá vồ vập, cũng k quá chảnh, nếu mình và em nó hợp nhau thì sẽ tiến đến. Còn ex, thì chắc thời gian sẽ chữa lành vết thương ở sâu trong tim.
Hôm qua ngủ khuya, nên sáng đóe còn tí sinh lực nào nữa. Mình uể oải đứng dậy vươn vai vài cái. Vệ sinh cá nhân xong đâu đấy rồi xuống nhà ăn sáng. Hôm nay bố mình đi đánh cầu lông chưa về, nên có mình và mẹ ăn sáng. Buổi sáng nhà mình thường ăn khá cầu kỳ, hôm nay mẹ rán bánh chưng. Mình đơn giản, ăn sao cũng được hết.
Ăn xong lên mặc quần áo chuẩn bị đi học. Vừa dắt xe ra cổng thì bố mình về.
- A ! H, đi học hả?? - Bố cười rất tươi vs mình, mới sáng đã có chuyện gì vui thế nhỉ?? Hay dư âm đêm qua vẫn còn??
- Dạ, sao bố?? - Mình thắc mắc hỏi, nhìn bố hơi nghi nghi
- Dạo này mày xanh lắm đấy, cố ăn uống vào mà học con nhé. Đây, bố cho mày 5 nghìn rách góc, cầm lấy ăn uống tẩm bổ con nhé - Bố troll mình cái, đau vãi.
- Mới sáng bố đã nói đểu. Thôi con đi học đây. Mình cầm tờ "5 nghìn rách góc" của bố, hậm hực đi học
Trong nhà thì bố mình vui tính nhất. Kiểu tưng tửng. Cơ mà đã nóng lên thì xác cmn định đi nhé
Nhớ hồi mình học lớp 11, cả nhà mình đi Sầm Sơn. Hồi đó có cả mấy cặp vợ chồng cùng cơ quan mẹ mình đi cùng nữa. Bố mình thì rất thích xoáy đểu + troll người khác. Mình nhớ có hôm cả nhà đi tắm về, cánh phụ nữ thì đi ra mua đồ lưu niệm, còn cánh đàn ông ra quán ăn hải sản + nhậu. Mình thì đi cùng bố, thằng em đi cùng mẹ. Bố mình hỏi chị phục vụ
- Nhà hàng mình có "hến không lông" không hả em?? - Mặt bố cười đểu đểu
- Dạ nhà hàng em chỉ có "sò lông" thôi anh ạ. Anh dùng tạm vậy nhé - Mặt chị tiếp viên hình như vẫn đóe hiểu gì
- Không, mấy anh k thích ăn "sò lông", ngứa mồm lắm. Ăn "Hến không lông" mới khoái, à nếu có "hến chúa" nữa thì tuyệt. - Nói xong mấy ông đi cùng mình vs bố cười lắc lẻ, cười như điên như dại, mặt mũi ông nào cũng đỏ tía tai vì cười ác quá. Hôm đấy mình cũng đóe hiểu gì, mãi sau này du học nhiều mới biết "hến không lông" nó là cái gì
Bố mình trêu thế thôi, nhưng hoàn toàn không có ý bậy bạ gì, nói chung ông già sống cũng tình cảm, thoải mái.
Trên đường đi học, mình lại gặp em "trứng khủng long" hôm nọ, cơ mà hôm nay đang mệt, nên nhìn em chả có cảm giác gì. Con sâu nhỏ của mình hôm nay cũng yếu, chả buồn ngóc đầu dậy nữa
Gần đến trường thì đệch, mình tự nhiên đau bụng vãi ra ý. Thôi chắc sáng ăn bánh chưng chấm xì dầu, bụng mình khó tiêu nên đau bụng rồi. Đóe thể cầm cự được, mình dáo dác tìm xem có quán ăn sáng nào cạnh đấy không để xin đi WC nhờ. Cuối cùng cũng có, phùuuu. Giải quyết xong đâu đấy thì mình nhìn lên cũng 7h45 cmnr. Chán. Thôi đằng nào cũng muộn học, mình chạy xe về.
Về nhà thì bố mẹ đã đi làm hết, may quá đỡ phải kiếm cớ này nọ. Mình lên phòng nằm. Đc một lúc thì ngoái sang nhà em Linh. Em đang tưới cây các bác ạ!
Đệch, sao em lại mặc cái bộ nỉ mà mình thích vậy kìa, nhìn hấp dẫn quá đi. Vòng nào ra vòng ấy, phê lòi cả tói
Nhìn kỹ, em Linh xinh thật các bác ạ. Hôm nay em cột tóc thấp, nhìn trông hiền dịu vãi ra ý. Mọi khi thì em thường xõa tóc, hoặc buộc tóc đuôi gà. Em không sơn móng tay hay móng chân gì, mặt em thì chả bao h dính tí make up nào hết, cả làn môi em cũng đỏ tự nhiên đấy. Nhìn em mà nước dãi mình chảy ra tong tỏng.
Thôi thì, mình cũng ga lăng, nên tính sang nhà em tưới cây + trò chuyện vs ẻm ý tí hỹ hỹ.
Khóa cửa kỹ càng, mình xuống đứng trước cổng nhà em, nói với vào
- Có ai ở nhà không????
- Không có ai ở nhà đâu !!- Em nó nhìn thấy mình, trêu lại, ẻm cười rất tươi
- Thế thôi để anh trèo tường vào vậy !
- Á, trèo tường lại rách đũng quần bây h để em ra mở cho. - Linh trêu lại mình, đóe hiểu sao em nó troll quả nào, mình cứng họng quả ấy
- A, tiểu thư hôm nay lại tưới cây, chăm ghê nhé.
- Hơ hơ, em lúc nào chả chăm, người vợ của gia đình đấy nhé hjhj - Ẻm cười tinh nghịch
- Thế để anh đăng info em lên báo, rồi ghi tiêu đề là tuyển chồng Hàn Quốc nhé??
- Anh H hâm, đấm cho cái h. hjhj. - Em cười giòn tan.
- Thế anh hôm nay k học sao?? - Em hỏi mình
- À ờ... thì hôm nay cô giáo anh ốm, anh được nghỉ mà. - Mình cố bịa ra, chứ để em biết mình bị đau bụng nghỉ học thì nhục cmn mặt
- Hơ, đại học mà cũng giống cấp 3 nhỉ?? - Em ngạc nhiên hỏi
- À... ờ... thì. Hề. Mà em chăm ghê, chắc đống đồ mới giặt kia em cũng vừa phơi hả??? - Mình trống lảng
- Dạ vâng, nghĩa vụ của em là dọn dẹp nhà cửa mà anh. hihi. - Em lại cười, nụ cười em như làm tan chảy con trim, à nhầm trái tim của mình
- Thế muốn lấy chồng sớm hả? hé hé. - Mình trêu em Linh
Tự nhiên em im lặng một lúc, mắt hơi buồn buồn, đóe hiểu gì luôn
- Tình yêu vốn dĩ rất mong manh, nó không hề tồn tại mãi mãi. Nó chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác mà thôi. - Em nói, nghe vẻ triết lý lắm...
- Là sao?? - Mình thắc mắc hỏi em
- Thì kết thúc của tình yêu là hôn nhân hoặc chia tay. Nếu là chia tay, tình yêu sẽ chuyển sang trạng thái đau khổ. Còn nếu là hôn nhân, thì nó chuyển sang trạng thái... trạng thái gì em cũng chả biết nữa. Hì. - Em nhìn mình, dù cố pha trò nhưng mình vẫn nhìn thấy nỗi buồn man mác nơi trái tim em
- Ờ đúng, bữa nay người lớn ghê. - Mình cố tạo ra không khí vui vẻ.
Em Linh lại im lặng không nói gì, mình đoán chắc hồi xưa thích thằng nào, nó đá cho phát vẹo mồm rồi nên h mới bị ám ảnh như thế này đây
- Hồi đi học, Linh thích ai chưa? - Mình hỏi em
Em lại im lặng, đếch hiểu nữa, im nhiều ông đấm cho cái chết luôn h
Một lúc sau, em nó tự nhiên mắt rưng rưng các bác ạ, mình sững sờ luôn. Lần đầu tiên có người khác - Trừ ex khóc trước mặt mình ntn. Mình bối rối lắm, chắc là động chạm gì vào chuyện quá khứ không hay của em rồi
- Ơ... sao thế?? Anh xin lỗi, anh nói gì à?? - Mình lúng búng đáp. Lúc này hoảng cmnr các thím ạ
Linh càng khóc nhiều hơn, những vệt nước mắt đã rơi xuống má em, chứ không còn cố gắng cứng cỏi đọng trên khóe mi nữa.
Bất ngờ em quay sang úp mặt vào vai mình, cứ thế đứng khóc. Tay em cầm cái vòi nước, cái vòi thì chĩa thẳng vào quần mình Em cứ đứng khóc như thế, chắc chả cảm nhận được h quần mình đang ướt sạch. Mình khó có thể tả được cái cảm xúc lúc ấy. Mình buồn cho em, muốn an ủi em, và cũng rất hoảng khi em khóc như thế này. Cơ mà cái vòi đang bắn thẳng nước vào quần anh em ơi, em khóc nhanh lên tí, anh lạnh sun mẹ tờ rim rồi này Mình lạnh lắm, khó chịu lắm, cơ mà cũng chả dám nói vs em. Em đang khóc mà. Lúc này thì quần em cũng dính nước rồi, nước lênh láng cả ra sân. Còn em, vẫn đứng thút thít.
Giữ nguyên cái tư thế ấy khoảng 1", thì em thôi khóc, chắc h mới nhận ra được sự việc. Em giật mình, vứt vội cái vòi nước xuống, mặt hơi hoảng hốt
- Anh, em xin lỗi, anh có sao k?? - Em nói vs mình, có vẻ như hơi lo lắng vì làm ướt quần mình
- Không, không sao đâu em. Thôi em nín đi. - Mình nhìn em, cố tỏ ra đang không có chuyện gì. Nhưng mà đệch, mình ướt mịa hết quần rồi còn gì, đang lạnh vãi cả ra đây. Mình thầm nghĩ rồi lắc đầu cười khổ.
- Thôi anh vào nhà đi, để em lấy máy sấy, sấy quần.... à... em nhầm. Để em... - Em ấp úng, mình biết em nhỡ mồm mà
- Thôi để anh về nhà thay quần đã. - Mình nói, cả mình lẫn em đều ngượng, mặt 2 đứa đỏ ửng. Đến h ngồi kể lại cho các bác, tự nhiên thấy xấu hổ vãi lều
- Thế anh về nhé. Em xin lỗi - Em Linh cúi gầm mặt, vẻ như vừa làm điều tai hại lắm đấy.
- Không sao mà. Hỳ- Mình cười, cố trấn an em
- Cho chừa này, há há. - Mình véo má em một cái, rồi chạy thẳng về nhà.
- Á á, anh H hâm.- Em giơ giơ nắm đấm dọa mình, em cười lên rồi, may quá.
Về nhà thay quần, mình đắn đo k biết có nên sang nhà em chơi thêm lúc nữa không. Thôi mình quyết định ở nhà, h sang thì cả 2 đều ngại, chả biết nói gì vs nhau.
Type đến đây, h em đi đá bóng phát. Tối về em update tiếp nhé các bác. Thanks các bác đã ủng hộ!
Update tiếp 6/10 Về nhà thay quần xong. Mình phân vân k biết có nên qua nhà em Linh k. Thứ nhất là cả 2 đứa đều ngại. Nhưng mà nếu k qua, thì em nó sẽ nghĩ mình đang sợ em nó. Đang trong tình thế khó, thì bất ngờ có tin nhắn, tin nhắn của em Linh
- Em xin lỗi anh. Tẹo nữa mình đi ăn chè nhé. Em khao. hihi
- Ok luôn. Đợi anh lấy xe, mình đi luôn nhé. - Mình nhắn lại, cố tạo ra không khí vui vẻ, để tình huống lúc nãy k còn làm khó cho cả 2.
Ngoài lề chút. Có bác hỏi mình có lộ "sâu" không, thì mình thành thật trả lời là có bác ạ. Cơ mà cái áo mình mặc che qua thắt lưng khoảng 10 phân, nên may quá chắc em nó k nhìn thấy.
Còn có bác khác thắc mắc là mình mặc sịp trắng đen. Xin thưa sịp mình là sịp gu xì một màu đen huyền ảo nhé
Cũng có bác hỏi là nếu k có em Linh thì mình liệu có quay lại vs ex k, xin thưa là kể cả k có em Linh, mình cũng sẽ vẫn đắn đo các bác ạ. Nói chung là cái gì đã vỡ, thì hàn gắn lại nó vẫn có những vết sứt. Mà liệu nối lại có đi đến đâu? Hay chỉ tạm bợ vài năm rồi tình ngăn đôi bờ. Haizz, nghĩ mà thốn.
Tiếp tục nhé các thím.
Mình dắt xe ra trước cổng, khóa cửa khóa cổng kỹ càng, thì đã thấy em nó đứng đợi sẵn rồi ạ. Em Linh cũng đã thay quần áo lúc nãy quần nỉ của em cũng ướt hết mà. Em cười cái vs mình rõ tươi.
- Mình ra quán lần trước nhé anh. Chè ở đấy ngon quá. - Em tươi cười nói, như cố giấu sự ngượng ngùng khi nãy
- Thôi, hay mình ra chỗ này hóng mát đi. Bây giờ ăn chè k hợp lắm. - Mình đắn đo một lúc rồi nói vs em. Tại hồi nọ mình có đọc cái bí kíp cua gái của bác nào trên VOZ ý, đàn ông là phải chủ động trong địa điểm, gái nó mới thấy được tố chất lãnh đạo của mình, nó mới nể
- Dạ. Thế mình đi hóng gió nhé anh, em ở nhà lâu lâu cũng ngột ngạt lắm. Hihi.
- Bắm chặt vào cô nương, k té lộn cổ h - Mình trêu em
Mình đi ra ngoại thành Hà Nội, tuy là đường quốc lộ nhưng mình biết một chỗ rất mát và phê. Yên tĩnh lắm. Đường đi thì hơi vòng vèo, khá khó tìm. Ở trong làng chứ k phải ngoài đường cái. (Nói thế thôi k các bác nằm vùng chết em)
Sở dĩ mình muốn đèo em đến chỗ này, vì ngày xưa mình vs ex rất hay đến đây hóng gió. Cứ mỗi lần được nghỉ hay là lễ tết gì, mình vs ex toàn ra đây. Hồi ấy thì chưa có xe máy riêng, toàn phải mượn anh hàng xóm và lý do thì mình bịa ra là đi mua đồ cho mẹ
K phải mình muốn về con đường xưa với ex, mà là mình muốn tâm trạng Linh ổn định hơn, thoải mái hơn, quên đi sự đời và quên đi quá khứ thôi. Đọc đến đây, chắc chắn sẽ có bác nói gió hoặc gạch đá, nhưng mình là thế. Cái gì đã qua thì mình k bao h níu kéo trở lại. Mình cũng là đàn ông, mình cũng có sĩ diện.
Đi từ nhà mình ra đến chỗ đấy, cũng mất gần 1 tiếng Đi đường rét sun cmn vòi luôn ý. Mình mặc đơn giản, mỗi cái áo cộc cùng với quần thun dài thể thao (sịp thì thay rồi nhé)Em thì vẫn như thế, vẫn bổ nỉ mới thay. Em giản dị thật, mình thích sự giản dị của em. Nhưng đằng sau em vẫn còn nhiều bí ẩn mà mình chưa khám phá hết. Con trai thường để ý đến quá khứ của những cô gái họ thích mà các thím
Trên đường, mình đi khá nhanh, cũng biết em lạnh, nhưng mình k dám bảo em ôm cho ấm. Vì đã là cái gì đâu mà ôm, vồ vập quá lại thành thằng osin thì vỡ mồm. (Cơ mà giờ em chắc cũng 5/10 phần là osin rồi)
Nhớ ra là trong cốp có cái áo mưa mỏng, định mang ra cho em mặc cho ấm, nhưng mà thôi. Trời k mưa, mặc áo mưa trông cùi bỏ mịa
Đến con đường quen thuộc. Nói là con đường cũng k đúng, vì chỗ này là cánh đồng lúa, trên đấy có một con đường chạy dài cắt ngang cánh đồng. Mình dừng xe lại bên một gốc cây, xuống xe vươn vai cái để giải tỏa sự mệt mỏi. Em Linh vẫn ngồi trên xe, mắt nhìn xa xăm. Mình hỏi em
- Sao, thấy đẹp không??
- Hihi, đẹp lắm anh ạ. - Em cố cười, nhưng nụ cười hơi nặng nhọc
- Đứng xuống xe lắc mông tập thể dục đi người đẹp, ngồi nhiều không tốt đâu - Mình cố tạo ra không khí vui vẻ
- Lại trêu em, xì. Hihi. - Em xuống xe, hít một hơi dài lắm, dang tay ra đón những cơn gió lạnh đầu mùa.
Cả mình và em đều biết hôm nay hơi lạnh. Nhưng trái tim cả 2 đứa thì còn lạnh hơn. Hít một hơi thật sâu, mình quay sang nói
- Em này, có chuyện gì thì cứ nói ra đi cho nhẹ lòng em ạ. Đừng cố giấu trong lòng, mệt mỏi lắm. Anh vs em hôm nay hãy cùng chia sẻ hết nỗi buồn cho nhau nhé. - Giờ ri viu lại cho các bác mới thấy giật mình, nhỡ em nó buồn i. thì chia sẻ vs mình sao đây???
Linh k nói gì, mắt nhìn xa xăm, cố gắng nén từng hơi thở
Cả hai im lặng một lúc lâu, nhìn trời, nhìn mây. Trời Hà Nội hôm nay thì chả có cái đóe gì đẹp hết. Hơi phũ nhưng mà mây đen vần vũ, chắc ông trời lại sỏi thận, mãi chả đi WC được hay sao ý
- Em buồn lắm anh. - Linh nói, mắt hơi hoe hoe đỏ, có lẽ phải cố gắng lắm em mới nói được ra câu ấy
- Anh biết. - Mình cố trấn an em.
- Bạn bè, tình cảm đầu tiên mà em có sau 18 năm sống trên đời, đều xa lánh bỏ mặc em hết. - Linh đã khóc rồi, mình thấy hơi nhói nhói
- Em cứ nói hết đi, nói cho nhẹ lòng
- Lần trước em nói với anh rồi đấy, cuối năm lớp em xích mích, nên h chả liên lạc cho nhau gì hết. Em cũng buồn lắm. Em cảm thấy cô đơn lắm anh ạ. - Em nói, nghẹn đắng
- Còn tình cảm học trò trong sáng của em, cũng đã bỏ em. Hắn ta hơn em một lớp. Lúc còn học chung trường thì hắn thiết tha lắm. Nhưng sau đó lên đại học, hắn dần xa lánh em. Em biết hắn đã yêu một chị khác trên Hà Nội này. Em căm thù hắn, lúc hắn tuyệt vọng nhất em ở bên hắn. Mà lúc em tuyệt vọng nhất, hắn lại nói rằng em là một con tiểu thư k hơn k kém. - Em nói, khóc như mưa, mình hơi bối rối dù đã chuẩn bị tâm lý trước
- Thi thoảng hắn còn nhắn tin nói đểu em này nọ nữa, em mệt mỏi và buồn lắm. - Em khóc càng to hơn
Mình dang tay, ngả em tựa vào vai mình. (May mà mình k thơm cánh)
Khóc một lúc. Em thôi k khóc nữa, nhưng vẫn nấc. Em ngước lên hỏi mình
- Em có tệ k anh??
Mình k nói gì, véo má em một cãi rồi nói
- Khóc nhè, hư. Anh véo cho cái nè. - Mình cố làm em vui lên.
Em khẽ ngồi xa mình, chắc tại ngượng. Ừ đúng, cả mình và em đều ngượng. Mặt 2 đứa đỏ ửng
- Em kể rồi đó, h anh kể chuyện anh đi. - Em lau nước mắt, cố tạo cho mình cái sự mạnh mẽ
Mình im lặng một lúc, rồi kể vs em chuyện của mình và ex. Nhưng mình k muốn nói vs em là hiện tại ex muốn quay lại, mình sợ. Cứ cho là mình giấu diếm đi, nhưng mình k muốn quay lại vs ex, dù vẫn còn yêu ex. Tình đầu mà, nên để nó đi qua. Mình xin lược đoạn mình kể về ex với Linh nhé, tại chuyện này mình cũng chia sẻ với anh em rồi.
Nói xong, cả 2 đều im lặng, dường như tình cảnh của 2 đứa đều như nhau
- Sao anh k quay lại vs chị ấy?? - Bất ngờ em Linh lên tiếng, mặt hơi cúi cùi, hai tay đan xiết vào nhau
Mình lại nhìn xa xăm, hít một hơi rồi thở mạnh ra
- Qua rồi mà em. Mà giờ anh đang tìm hiểu người khác. - Mình nói
- Ai thế? - Em nhìn mình
- Em ! - Mình thản nhiên đáp, cố tạo ra vẻ lạnh lùng và thản nhiên, nhưng trong lòng lại hồi hộp vãi ra ý. Tự nhiên con "sâu" của mình nó lại ngọ nguậy. Ủ ôi, ngượng chết đi đc ý
Em Linh k nói gì, cúi gằm mặt, mím môi lại, 2 tay xiết chặt vào nhau, như kiểu đang ngại ý. Mặt em hồng hồng lên, thật chứ nhìn thấy là muốn ăn tươi nuốt sống em nó rồi
Mình cố thật bình tĩnh, trong thâm tâm tự nhủ:" Bình tĩnh H ơi, mày là H, phải bình tĩnh, k có gì làm mày bối rối hết, mày có cái đầu lạnh như bê tông, mày có trái tim sắt đá, mày có sự tự tôn của đàn ông, cứ tự tin đê, vì bây h mày là thằng đàn ông đẹp trai nhất trên cái con đường này " (chú giải tí là đường vắng toe, mỗi mình với Linh, có lẽ mình đẹp trai nhất thật >_<) - Anh biết giờ em còn học, nên giờ anh sẽ tìm hiểu em, chờ em vào đại học rồi mình sẽ tiến xa hơn nhé. - Mình nói, tay mình cầm tay em. K thấy em phản ứng gì, há há, em đổ rồi. Nhưng mà có liệu có vồ vập quá không?? Quen em chưa được một tuần cơ mà? Trời ơi sao lại thế này, phải từ từ khoai mới nhừ chứ?? Lúc ấy nhiều luồng suy nghĩ trái chiều ập đến lắm, cơ mà bản năng rồi. Cái câu em nói vs Linh cũng là do xuất thần đấy chứ, chứ để suy nghĩ kỹ càng thì có khi em ứ rặn ra được lời nào đâu. Lo lắng hồi hộp cũng có. Tim mình đập 5000000 nhịp/phút mất. Tốc độ máu hiện tại là 800000000 km/năm. Vỡ tim mất, sợ quá, cảm xúc mãnh liệt quá. Đang trong cơn nguy kịch vì tim đập quá nhanh, bất ngờ em Linh hơi khẽ gật đầu rồi nói " Dạ". Tiếng dạ của em, sao mà bé thế?? Tựa như lời tâm tình thủ thỉ của đàn muỗi đang vây quanh đôi ta, tựa tiếng rên la của đôi chim sẻ đang "máu lửa" trên ngọn cây cao vυ"t. Nhưng... tiếng nói từ trái tim em lại to lớn gấp bội. Mình cảm nhận được sự hồi hộp của em. Lúc này mình bỏ tay em ra. Cái gì nhiều quá cũng không tốt, nắm thế thôi, cho em nó thèm hỹ hỹ. Cả 2 lại chìm vào khoảng không im ắng. Trong đầu mình đang cố nhớ ra vài câu chuyện vui kể cho em. - Anh đố em, " chích đùi " là gì??? - Mình hỏi em, cái này mình đọc được sign của bác nào trên voz ý, thú vị phết - Dạ, em chịu. - Nghĩ một lúc khá lâu, em đành đầu hàng vì câu hỏi quá khó - Hơ, là Chùi.... đó, há há, dễ thế mà k đoán được. - Mình bật cười - Anh này trêu em, hihi. - em nó đánh nhẹ vào vai em cái, chắc em cũng vui hơn tẹo rồi Mình kể thêm vài chuyện vui nữa cho em. Thì bất chợt có cơn mưa ập đến, mưa hơi nặng hạt, mình và em vôi vã lên xe đi về. Mình bảo em mặc cái áo mưa vào cho đỡ ướt, vì có mỗi cái thôi mà. Nhưng em k chịu, em sợ mình ốm, thôi cả 2 cùng ướt vậy há há. Trên đường đi về, mưa vẫn k ngớt lắm. Mưa cũng k to, nhưng mà hơi lạnh. Đang đi thì mình bắt gặp một cụ bà ăn xin, tay chống gậy, mặc cái áo mưa rách, đi ngược chiều gió. Mình hơi chạnh lòng. Mình đỗ lại - Cụ ơi, cụ cầm cái áo mưa của con mà mặc - Mình nói với cụ - Thôi già có áo mưa rồi, cháu cứ cầm lấy. - Cụ nhìn mình, hơi ngạc nhiên một chút - Cụ ơi cụ mặc vào đi, để cháu giúp cụ mặc nhé. - Linh lên tiếng, rồi em xuống xe, giúp cụ gỡ nón ra, rồi ân cần mặc giúp cụ áo mưa. Mình cũng chẳng có gì mà cho cụ, nhớ ra là trong cốp có cái bánh ngọt hôm nọ mình mua, nhưng chưa ăn. Mình mở ra đưa cho cụ - Cụ ăn tạm cái bánh cho đỡ đói, chúng cháu là sinh viên nên k có tiền, cụ thông cảm ạ - Mình nói vs cụ Cụ rưng rưng, không biết là do nước mưa hay cụ khóc nữa. Mình cũng buồn thay cho cụ. Tay cụ run run nhận cái bánh, cụ thều thào thưa, chắc vì mệt - Cụ xin, hai cháu tốt quá. - Để cháu dìu cụ đến mái đình chỗ kia nhé cụ - Em Linh nói, chả cần cụ đồng ý, em đã đỡ tay cụ, dìu cụ đến mái đình trước đó cách khoảng 20m. Lúc này nhìn đồng hồ đã 11h30, mình vs em chào cụ rồi về trước. Giúp dược cụ mình thấy vui vui. (đây là bài học mà mình đạt được hôm nay, chứ k phải là bậy bạ như các bạn nghĩ đâu nhé. Nếu có gì phật ý thì xin lỗi các bạn, mình chỉ muốn vui vẻ thôi, chứ k có ý ví việc này vs mấy việc bậy bạ đâu nhé. Mình rất tôn trọng người khác) Trên đường về, mình thấy em hơi hơi cúi đầu vào lưng mình, chắc tránh mưa. Nhưng vẫn có khoảng cách, vì ngại ngùng mà. Mình thích em như thế, k dễ dãi, k quá vồ vập, biết giữ ý tứ. Lúc về đến nhà thì đã 12h45, mình chào tạm biệt em rồi té về, thấy ông bà già đang ngồi ăn cơm ở nhà rồi. Ông già mặt tỉnh bở hỏi - Anh đi đâu vậy anh?? Thấy cặp sách anh trên phòng kìa anh. - Lại còn cười cười, mình chột dạ - Dạ... Con sang nhà thằng Thái, nó nhờ con sửa cái máy tính, lúc sáng con đau bụng quá nên nghỉ học. - Mình đáp, thôi thì k thoát được cái vụ trốn học, mình bịa tạm lý do đi chơi vs Linh - Đi từ mấy giờ mà giờ mới về?? - Mẹ mình hỏi - Dạ con đi từ 10h, ca này khó nên ngồi nghiên cứu mãi. - Mình cười cười - Thế lên tắm rửa thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. - Ông già nói, vẻ mặt đa nghi thấy ớn - Thôi con ăn nhà nó rồi. Bố mẹ ăn đi. - Mình lảng lên phòng, tại chả muốn ăn gì, cứ thấy phởn phởn trong lòng, nhưng cũng hơi lo lắng vì đoạn đường phía trước còn dài lắm. Mình thay quần áo, chợp mắt khoảng 20'. Mình dậy lên mạng. Thấy đt có tin nhắn của Linh. Mỗi 1 cái ký tự duy nhất ":-)". Mình chả nhắn lại nữa. Chiều mình đi đá bóng, thua tan tác các thím ạ. Chúng nó đội khỏe quá, đội mình thằng nào cũng mệt, đá k lại. Mất mỗi thằng 1 lít trả tiền sân, vs cả tiền nước, nghĩ đến h mà nước mắt đầm đìa, ruột đau như cắt Tối nay mình cũng k nt cho Linh, vì em đang học. Thôi tí làm cái tin chúc ngủ ngon cho em nó vậy Chân thành cảm ơn các thím đã ủng hộ ạ.