Chương 16
Chap 16:
Sáng hôm sau, mình xuất viện, đợi mãi rồi cũng không thấy em đến, chỉ có ông anh và mẹ mình thôi, loay hoay tầm 8h thì xong xuôi hết mọi thũ tục, rồi bác sĩ dặn mình là về nhà không được cữ động mạnh, nhớ uống thuốc đầy đủ, đến tuần sao zào lại tháo băng là được…bla bla, mình cũng chỉ ậm ự cho qua chuyện vì lúc này ông anh cứ nhìn mình bằng thái độ chẳng mấy làm dễ chịu, chắc ông còn bực chuyện tối qua mình làm em L buồn, ra đến xe, ổng còn chỉ thẳng vào mặt mình rồi fan hẵn 1 câu.
– Mày liệu mà về giải thích cho em nó hiễu, không thì đừng có trách tao
Chuyện đã đến nước này thì mình còn giải thích gì được nữa, tình ngay lí gian, chỉ trách mình không kiềm chế được bản thân thôi, bây giờ thì nói được gì ngoài 1 câu: xin lỗi chứ.
Về đến nhà, tâm trạng mình cũng chẳng khá lên được, cái cảm giác tội lỗi cứ đeo bám mình suốt ngày hôm ấy, không biết giờ này em sao rồi, chắc cũng đang ỡ nhà khóc đỏ hoe mắt ra đấy, tính em yếu đuối lắm, mình biết chứ, lúc nhỏ thì được 1 cái tật mít ướt thôi. Nhớ năm 10 tuỗi, mỗi khi em có đồ chơi hay cái gì mới cũng đem khoe với mình, lúc ấy nhỏ quá đâu có biết gì đâu, cứ thấy cái gì mới mới hay hay là mình ham lắm, lại bị ức vì mình đã không có mà con nhỏ hàng xóm thì cứ đem dong dong trước mặt, mình giật lun, măc kệ cho em khóc nứt nở ra đấy. Đem về chơi chán đã đời, đến tối đem qua trã thì thấy mắt em đỏ hoe cả lên, rồi em thút thít cái gì đó, mà cố gắng lắm mình mới nghe rõ.
– N…………..ác……lắm…từ đây..mình không thèm chơi…với N nữa đâu…hức……….
Nói zậy thôi, chứ được dăm ba ngày em lại qua làm hòa với mình..hị..hị….lúc ấy em ngây thơ lắm, mình nói gì cũng nghe chứ chả như bây giờ, em lớn rồi, tính cách cũng khác đi nhiều, giờ thì chỉ mình là khỗ dài dài vì em nó thôi.
NGhĩ đến đây thì mình nghe vang vọng ỡ dưới nhà có tiếng Bác Q, cũng nghe được tiếng mất tiếng không, chạy xún hỏi thì mới biết hôm nay nhỏ L bị bệnh….mình dường như chả thể tin nỗi…………
– L…bị bệnh, thật hã bác.
– ừm, tối hôm qua không biết đi đâu mà khi về người nó ướt sũng, bác hỏi gì cũng không trã lời, rồi sáng nay cũng chả chịu ra ăn sáng, cứ đóng kín bưng cữa phòng, không biết nó có bị gì không nữa.
– ……………….
– Mà mày mới ra viện mà đi đâu zậy N, ê thèn này , có đứng lại không thì bảo.
Mặc kệ tiếng mẹ quát, mình vẫn nhắm mắt chạy bạt mạng nhà em, mình như phát điên lên mất, em bệnh sao không nói cho mình biết, người mình run run cả lên, hai vai vẫn nhói lên từng cơn đau buốt nhưng vẫn cố gắng đập cữa…………
– L mỡ cửa cho mình đi, năn nĩ đó.
– ……………
– Chuyện hôm qua không phãi tất cả như L nghĩ đâu, tại lúc..đó…mình….mình…………..
– …..
– Không lẽ….em không cho anh cơ hội nào để giải thích sao?
Mình hét lên, giọt nước mắt từ bao giờ đã lăn dài trên má, mắt mình như nhòa đi, em ra rồi, nhưng tim mình vẫn nhói lên cái gì đau lắm…….
– …….N…………xuất..viện rồi……….à
– H..ã……………
– N đứng dậy đi……kẻo ai thấy..thì không hay đâu…
Em nghèn nghẹn rồi đỡ người mình lên, sao thế chứ, lẽ nào em không giận mình sao, thà rằng em cứ đánh cứ chữi mình còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều…. còn đằng này…
– L………….L
– N zô đi……….hì………..chắc N cũng chưa ăn gì nhĩ, mình xún nấu cho N tô mì nghe.
Em cười ngắt ngang lời mình rồi chạy xún bếp, mãi vài phút sau đó mới thấy em bưng tô mì lên, có cả thịt bò nữa, nhìn ngon lắm…….
– Nè……..N ăn đi cho nóng
– Đằng ấy………không giận mình hã…
– Giận chuyện gì………
– Thì………..Chuyện..lúc tối
– Mình quên rồi, thôi, N ăn đi, để nguội lại mất ngon đây.
Cũng không biết tại sao nói đến đây, em lại cứ tránh đi những ánh nhìn tò mò từ phía mình, không phãi em giận mình sao, nếu thế thì đâu cần ôm mặt khóc rồi chạy đi, rồi còn dầm mưa nữa, mình thật sự không hiễu……
– N nè……
– Hở..
– Mình hỏi N câu này được chứ?
– ờ…
Thấy mình gật đầu, em im lặng 1 chút rồi tiếp lun.
– Nếu 1 ngày nào đó, mình không còn đủ sức để ở bên N nữa thì N có trách mình không?
– Hã..thôi, đang ăn đừng giỡn như thế mà, mất ngon- Mình cười tỉnh rụi, cứ đinh ninh là em đang nói đùa với mình chứ chả có ý gì khác
– Mình hỏi thật đấy……
– …………..
Giọng em trầm hẵn lại như làm mình chết điếng tại chỗ, em đang nói cái gì thế, đang yên bình, vui vẻ thế này mà tự nhiên lại không còn sức để bên mình nữa là sao, hay là tối qua em dầm mưa quá nên đầu óc bây giờ không đc bình thường.
– Đừng đùa nữa mà, chuyện đó có gì vui vẻ đâu.
– Thì…N cứ trã lời mình đi đã
– Không biết à, ngày nào mà L bõ mình thì ngày ấy mình sẽ ra cầu tự tử cho xong chuyện- Mình đáp nửa đùa nửa thật
– Zậy N có hận mình không
– Trời, không hận L thì sao mình lại dám ra cầu tự tử, mà L đừng hỏi nữa, để mình ăn hết tô mì này cái đã.ngon lắm.hì hì…….
Mình cười nhưng cũng thoáng nhín mặt em lúc ấy, tự nhiên trong lòng cũng có chút gì đó hơi bất an vì khi không em lại hỏi mình câu này, mà…chắc em lo xa thôi, chứ tự nhiên sao lại bõ mình chứ..hị hị…trừ khi trời sụp xún thì còn may ra……………