Chương 3

Lúc trước cô có chú ý đến việc Giang Thời mua búp bê Người Tuyết trong tay người khác, đoán cậu là fan của tướng Người Tuyết.

Quả nhiên, sau khi cô nói xong, ánh mắt Giang Thời liền sáng lên, sau khi nói lời cảm ơn liền vội vàng đi về phía cửa chính.

Lúc trước cậu đã nghe nói búp bê skin FMVP của tướng Người Tuyết sắp được bán, không ngờ lại tình cờ gặp được.

Lúc này, có bốn người đeo khẩu trang đi từ cửa chính vào, Giang Thời một lòng tìm kệ hàng kia, không nhìn kỹ.

Vài phút sau, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy vị trí mà nhân viên bán hàng nói, phát hiện các sản phẩm series khác gần như đã bán hết, may mà búp bê Người Tuyết còn lại một cái.

Giang Thời vừa định lấy, thì một bàn tay từ phía sau duỗi ra, nhanh hơn cậu một bước, cầm lấy con búp bê kia.

Giang Thời sững sờ, không phải vì búp bê bị người ta giành mất, mà là vì bàn tay kia ——

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, lúc cầm búp bê, ngón tay lún vào lớp vải lông xù, lúc ẩn lúc hiện, có một loại cảm giác cấm dục.

Tim Giang Thời đập mạnh một cái.

Bàn tay này khiến cậu nhớ đến một bức ảnh ở nơi sâu thẳm trong ký ức.

Độ phân giải rất mờ, nhưng Giang Thời vẫn luôn nhớ rõ vẻ đẹp của bộ xương tay kia, cho cậu cảm giác giống hệt như bàn tay này.

Là một người cuồng tay chính hiệu, Giang Thời hồi lâu vẫn không dời mắt được.

Bàn tay kia đột nhiên động đậy, búp bê Người Tuyết được đưa đến trước mặt cậu, "Cậu muốn thì cho cậu."

Khoảng trống giữa các kệ hàng có chút chật chội, người đàn ông đứng chếch phía sau, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai cậu, hơi ấm ấy trong tiết trời se lạnh đầu thu khiến Giang Thời không thể nào phớt lờ được.

Cậu không nhịn được đưa tay lên xoa xoa tai, cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Thấy vành tai đối phương dần chuyển sang màu đỏ, Tạ Tự khựng lại một chút, đặt con búp bê Người Tuyết trở lại kệ hàng, lùi lại một bước.

Đợi đến khi Giang Thời quay đầu lại thì người nọ đã bỏ đi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cao lớn, thẳng tắp.

Ở nơi Giang Thời không chú ý, một khuôn mặt tròn trịa thò ra từ mép kệ hàng, ngó đầu nhìn theo, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Không ngờ thời điểm này rồi mà vẫn có fan âm thầm ủng hộ chúng ta."

Người lên tiếng là tuyển thủ đường giữa Khương Lạc Lạc của chiến đội TLG, phía sau cậu ấy còn có người đi đường top và đi rừng của đội, mấy người cùng nhìn về phía Giang Thời đang thanh toán ở quầy thu ngân.

Bởi vì thất bại trong trận chung kết tối qua, TLG bị mắng chửi cả ngày, quản lý chiến đội bèn cho mấy người họ ra ngoài giải khuây.

Mọi người đều đội mũ, đeo khẩu trang, ăn mặc kín mít nên cũng không ai nhận ra.

Nhìn Giang Thời nâng niu con búp bê Người Tuyết như báu vật, Khương Lạc Lạc có chút hối hận: "Nếu biết trước cậu ấy là fan thì tôi đã xông lên rồi!"

Lúc họ bước vào, đúng lúc nhìn thấy người kia xảy ra xung đột với người đàn ông trung niên chen hàng, chưa kịp ra tay thì đối phương đã tự mình giải quyết xong.

Phản ứng đầu tiên của Khương Lạc Lạc là người này không dễ chọc, dù đội mũ cũng không che giấu được mái tóc màu xám tro, trông rất ngổ ngáo, khiến cậu ấy theo bản năng nấp sau lưng đồng đội.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người kia cầm lấy con búp bê Người Tuyết liên kết với chiến đội TLG, ấn tượng của cậu ấy về người này lập tức tốt lên.

Con búp bê Người Tuyết đó mặc trang phục dành riêng cho chức vô địch FMVP của Tạ Tự, giá cả đắt đỏ, người mua chắc chắn là fan chân chính.

Hơn nữa còn trong thời điểm đặc biệt này.

Khương Lạc Lạc vốn bị những lời lẽ trên mạng mắng chửi đến mức đầu óc choáng váng, hành động của fan hâm mộ này đã an ủi tâm hồn nhỏ bé của cậu ấy rất nhiều.

"Đội trưởng, cậu ấy chắc chắn là fan ruột của anh, biết đâu còn là fan của cả đội TLG nữa."

Dù sao, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Qua khe hở của kệ hàng, Tạ Tự có thể nhìn thấy Giang Thời đã thanh toán xong.

Anh cũng không phủ nhận.

Khương Lạc Lạc thầm chắc chắn, khóe môi vừa mới nhếch lên thì giây tiếp theo, từ phía xa truyền đến giọng nói chuyện của Giang Thời và nhân viên thu ngân.

"Cho hỏi cắt bỏ nhãn mác của TLG này có ảnh hưởng gì đến con búp bê không?"

Khương Lạc Lạc có thính giác cực tốt, thậm chí còn nghe ra giọng điệu chán ghét trong lời nói của Giang Thời.

Nước mắt cậu ấy tuôn rơi.

Lúc thanh toán, Giang Thời luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng khi cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng của mấy người rời đi, người nhỏ con đi cuối cùng loạng choạng suýt nữa thì bị vấp phải biển quảng cáo ở cửa.

Cậu chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi dửng dưng thu hồi tầm mắt, nhân viên thu ngân vừa lúc trả lời câu hỏi trước đó của cậu: "Cắt bỏ nhãn mác không ảnh hưởng gì đến búp bê, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ tổng thể."

Nói cách khác? Không cắt thì xấu, cắt rồi còn xấu hơn.

Giang Thời chỉ đành bỏ cuộc.

Trúc Tử đợi cậu thanh toán xong, trêu chọc: "Cậu không sợ trong tiệm có fan của TLG à? Nghe thấy cậu nói vậy đến ám sát cậu đấy."

"Ồ." Giang Thời gom mấy con búp bê lại, "Kêu bọn họ đến đây."

Giọng điệu không chút sợ hãi.

Trúc Tử dở khóc dở cười: "Cậu đúng là..."

Giang Thời chính là người như vậy, đối với những người và việc cậu không quan tâm, cậu luôn tùy ý, phóng khoáng, e rằng ngay cả khi gặp trực tiếp các thành viên TLG, cậu cũng dám nói ra những lời như vậy.

May mà Giang Thời đã từ chối lời mời của TLG, những người này sẽ không có bất kỳ giao thoa nào với cậu.

Mua đồ xong, hai người đi ra khỏi cửa chính, chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm.

Vừa đi đến cửa, bước chân Giang Thời khựng lại.

Trúc Tử quay đầu lại, thấy Giang Thời đang nhìn ảnh quảng cáo ở cửa tiệm, bèn giải thích: "Đây, đây chính là đội hình xuất phát của TLG."

Giang Thời chỉ vào người ở giữa: "Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?"

"Tuyển thủ chủ lực của TLG, Xu."

Trúc Tử hỏi: "Sao thế?"

Cậu ta chợt chú ý đến ánh mắt chăm chú của Giang Thời, kinh ngạc thốt lên: "Không phải chứ?"

Phải thừa nhận rằng Xu rất đẹp trai, nhϊếp ảnh gia cũng biết rõ vị trí của Xu nên khi chụp ảnh không chỉ để anh đứng giữa mà còn cố gắng làm nổi bật những ưu điểm của Xu: ngũ quan sắc nét, vóc người cao ráo, khuôn mặt không thua kém gì các nam minh tinh trên màn ảnh rộng.

Mà Giang Thời không chỉ là người cuồng tay mà còn là một kẻ cuồng nhan sắc.

Vẻ mặt nghiêm túc pha chút trầm tư và bảy phần vui thích này, cậu ta chỉ từng thấy khi Giang Thời nhìn bức ảnh chụp tay chưa đến 10kb kia...

Quả nhiên, giây tiếp theo, Giang Thời nghiêng đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Anh ta là gu của tôi."

Nốt ruồi dưới đuôi mắt ấy đã in sâu vào tim cậu.

Trúc Tử: "..."

Lúc trước Giang Thời có thể vì một bức ảnh chụp tay mà yêu đương qua mạng, bây giờ vì một tấm ảnh mà rung động thì dường như cũng có thể lý giải được—

Lý giải cái rắm!

Mười mấy phút trước, tên nhóc này còn đang nhung nhớ người yêu cũ đã chia tay 301 ngày và một người đàn ông khác khiến cậu yêu thích búp bê Người Tuyết! Bây giờ đã hoàn toàn sa ngã rồi sao?!

Hơn nữa, Giang Thời cách đây mấy ngày còn bảo cậu ta từ chối lời mời của TLG!

Giang Thời dường như cũng chợt nhớ ra chuyện này, không chắc chắn hỏi cậu ta: "Hình như lúc trước cậu nói chiến đội TLG tìm tôi?"

"Hối hận rồi à?" Làm sao Trúc Tử có thể không hiểu ý cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc đó là ai nói chỉ có chó mới đi đánh chuyên nghiệp hả?"

Giang Thời chớp chớp mắt: "Gâu gâu?"!