Chương 16: Hoàn

16.

Rất nhiều người tham dự buổi tiệc sinh nhật của tôi, khi cắt bánh, tôi đứng trên sân khấu cố tình nhắc đến Trần Âm Âm:

“Lát nữa tôi có một chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người. Đây cũng là chuyện vui của Âm Âm. Chúng ta hãy cùng nhau cắt bánh nhé!”

Ba mẹ tôi liền đẩy Trần Âm Âm lên sân khấu, trông cô ta có vẻ hơi khó chịu.

Đôi lông mày cau lại như đang cố chịu đựng.

Dưới sự thúc giục của mọi người, Trần Âm Âm không còn cách nào khác đành phải bước lên sân khấu.

Tôi và Trần Âm Âm cùng nhau cắt một miếng bánh nhỏ.

“Ăn đi, đây là loại kem ngon nhất đó, em mau ăn thử đi.”

Lông mày cô ta nhíu chặt, nuốt nước bọt không ngừng.

Nhưng hàng chục người đang nhìn chằm chằm chúng tôi, làm sao Trần Âm Âm có thể từ chối chứ?

Ngay khi miếng bánh đầu tiên được đưa vào miệng, Trần Âm Âm đã ói ra ngay.

Cô ta một tay che ngực, một tay đẩy chiếc bánh ra xa.

Ba mẹ tôi và những khách mời khác vô cùng lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Là do không thích bánh kem à? Sao mới cắn một miếng liền ói rồi?”

Tôi chậm rãi cầm micro lên: “Bây giờ, tôi xin phép được thông báo về chuyện vui của Âm Âm.”

“Trần Âm Âm, em ấy đang mang thai, em ấy sắp được làm mẹ rồi.”

Lời tôi vừa nói đã dấy lên hàng ngàn làn sóng trong mặt hồ tĩnh lặng, đại sảnh vốn yên tĩnh trong nháy mắt đã trở nên ồn ào.

Bí mật bị bại lộ, Trần Âm Âm và Thẩm Thần đều chột dạ, nhảy dựng lên phản bác.

Thẩm Thần: “Em nói nhảm cái gì vậy! Lần trước anh đánh em coi bộ còn nhẹ lắm!”

Tôi chớp mắt cười cười: “Anh à, em biết đứa nhỏ là của anh, anh không muốn em chúc mừng anh sao, anh vội vàng như vậy làm gì chứ?”

“Chúc mừng anh sắp được làm cha.”

17.

Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Trước khi Thẩm Thần kịp phản bác, ba tôi đột nhiên hét lên.

Ông ấy chạy đến chỗ Thẩm Thần, đánh đập, mắng mỏ anh ta: “Thằng khốn này, mày lại dám làm ra chuyện như vậy! Tao không có đứa con trai như mày!”

Khung cảnh trở nên thật hỗn loạn, chiếc bánh kem sáu tầng của tôi cũng đã bị người ta làm sập rồi.

Mẹ tôi không thể ngăn cản được, đành phải tiễn khách về trước, đóng cửa giải quyết.

Đáng tiếc…

Tôi sao có thể để họ được như ý nguyện?

Cầm micro, tôi ho hai tiếng, khán giả im bặt ngay lập tức.

Thẩm Thần lúc này đang trốn sau lưng mẹ tôi, thở dốc nói:

“Mẹ, mẹ mau khuyên ba đi, cho dù là lỗi của con thì ba cũng không thể g.i.*.t con được chứ?”

“Hơn nữa, con và Âm Âm tâm đầu ý hợp, sau này con cưới cô ấy cũng có sao đâu?”

Tiếng chửi rủa và tiếng cười khúc khích của tôi phát ra cùng một lúc.

Ba tôi nén lòng, tay chỉ vào Thẩm Thần không thể kiểm soát được run lên.

Tôi cười ngọt ngào: “Anh à, em sợ là không được rồi.”

Nói xong, tôi nhớ người bật màn hình lớn đã được sắp xếp sẵn ở phía sau lên.

Hình ảnh giấy xét nghiệm ADN được chiếu trên màn hình lớn, sợ có một số người không hiểu được, tôi lên tiếng giải thích:

“Đây là giấy xét nghiệm ADN của ba tôi và Trần Âm Âm, kết quả cho thấy hai người họ có quan hệ huyết thống với nhau. Đáng tiếc cho một mối tình.”

Khán giả nhanh chóng náo động.

“Nói cách khác, Trần Âm Âm là con ngoài giá thú của ba tôi!”

“Anh tôi và Trần Âm Âm có quan hệ gì, chắc tôi không cần phải nói thêm nhỉ?”

Trần Âm Âm không phải luôn muốn có một người cha giàu có sao?

Tôi giúp cô ta hoàn thành ước mộng.

Giờ thì, mẹ tôi điên rồi.

18.

Mẹ tôi hét lên, cầm dao cắt bánh lao về phía người ba thân yêu của tôi.

Cả hai người họ rượt đuổi nhau trên sân khấu, cực kỳ náo nhiệt.

Thẩm Thần sững sờ đứng một chỗ, ánh mắt trống rỗng, chẳng có phản ứng gì.

Về phía Trần Âm Âm, cô ta ôm bụng dở khóc dở cười một hồi:

“Ha ha… Ha ha… Tôi cũng là… con gái của nhà họ Thẩm.”

“Thì ra tôi cũng là con gái của nhà giàu. Cuối cùng cũng không cần phải ghen tị với người khác. Ha ha.”

Sau khi lấy lại phản ứng, Thẩm Thần máy móc lắc đầu: “Không, thứ này nhất định là giả.”

Anh ta bước lên hai bước, muốn chạm vào bụng của Trần Âm Âm nhưng lại bị cô ta tát một cái.

“Giờ tôi không cần anh phải dựa vào anh, ha ha.”

Tôi lạnh lùng nhìn trò hề này, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:

“Gia đình này đúng là một mớ hỗn độn.”

“Điên rồi, hình như điên thật rồi.”

Tôi lặng người đứng giữa đám đông, nhìn mẹ cầm dao kêu gào.

“Anh có thấy mình có lỗi với tôi không, anh đúng là một thằng khốn!”

“Tôi cùng anh đi lên từ tay trắng, anh lại ở bên ngoài nuôi tiểu tam, còn cùng tiểu tam có con. Giờ anh còn mang con của ả tiểu tam kia về nhà. Tôi vậy mà vẫn tin tưởng anh. Ha ha ha. Tôi đối xử với con gái của tiểu tam còn tốt hơn với con mình.”

Tôi cụp mắt, cười hờ hững.

Mẹ hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi, hay hận vì người mẹ yêu phản bội mẹ?

19.

Cảnh chó cắn chó này vẫn tiếp diễn trong một lúc lâu.

Đầu óc của Thẩm Thần không biết nhảy số kiểu gì, quay sang đổ hết lỗi lầm cho tôi:

“Đừng đánh nữa mà!”

“Đều là lỗi của nó! Nếu nó không nói ra thì gia đình chúng ta vẫn hòa thuận tốt đẹp thôi!”

“Giờ chẳng còn gì nữa, chuyện xấu truyền khắp nơi rồi, phải đánh nó, đánh nó trước!”

Tôi lùi từng bước vào đám đông, họ lại ép tới từng bước.

Thật thất vọng làm sao, mẹ tôi vậy mà cũng ở trong cái đội ngũ kia.

Khi tôi thấy mình đã không còn đường lui, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.

Đúng vậy, tôi đã gọi cảnh sát.

Vụ tai nạn xe của ba mẹ Trần Âm Âm không phải tai nạn, mà là do có người mưu hại.

Tất cả là do Trần Âm Âm gây ra.

Thám tử tư đã tìm thấy dấu vân tay của Trần Âm Âm trên chiếc xe của gia đình họ, cô ta đã phá phanh và hệ thống an toàn của xe.

Cô ta làm tất cả chuyện này chỉ để đặt cược xem cô ta có thể bước chân vào nhà họ Thẩm không.

20.

Trần Âm Âm phải vào tù.

Cô ta vốn định dùng đứa trẻ trong bụng để miễn chấp hành hình phạt, nhưng ba tôi đã ép cô ta phải bỏ đứa nhỏ.

Lúc tôi về đến nhà, nơi đây cũng đã trở thành một mớ hỗn độn.

Ba mẹ tôi đập phá mọi thứ trong nhà, sau khi to tiếng cãi nhau, ba tôi tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

“Cô tự xem lại mình đi, có thằng đàn ông nào không có tiểu tam tiểu tứ, tôi chỉ có một người, cô nên biết thân biết phận một chút!”

“Cuộc đời của tôi sao lại thành ra thế này…”

Mẹ tôi ngồi giữa đống hỗn độn, khóc nhiều đến nỗi không thể kìm chế được bản thân mình. Chắc vì quá đau buồn, mẹ đặt hy vọng vào tôi:

“Du à, giờ chỉ còn mẹ thôi, gia đình chúng ta sắp tan vỡ rồi.”

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Mẹ chưa bao giờ làm tổn thương tôi à, sao giờ mẹ có thể nói ra câu như vậy.

“Con…”

Ngay khi bà ấy định mắng tôi, chuông điện thoại của bà ấy vang lên.

Trong vòng vài phút, mẹ tôi bất tỉnh ngay lập tức.

Khi tôi đưa bà ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói vùng xuất huyết não của bà ấy đã rất lớn.

“Tiếp tục phẫu thuật sao?”

Dĩ nhiên là tiếp tục rồi.

Tôi đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ba thành viên của gia đình tôi đều đang nằm trong đó.

Về nội dung cuộc điện thoại…

Cũng chẳng có gì, chỉ là sau khi Trần Âm Âm bị ba tôi ép nên phải phá thai, Thẩm Thần đã rất tức giận.

Anh ta lái xe phục kích ở ngã tư, nhìn thấy xe của ba tôi đi ra, liền đạp ga tông vào.

Cả hai người họ đều thua rồi.

21.

Đây là lần đầu tôi ở bệnh viện lâu như vậy.

Thẩm Thần c.h.*.t vì phẫu thuật thất bại, ba mẹ tôi, một người trở thành người thực vật, một người tàn tật cả đời vì bị cắt hết tứ chi.

Tôi để cả hai nằm cùng một phòng, giường đối diện nhau.

“Du à, ba, làm ơn, con đưa ba về nhà được không?”

“Ba thật sự không muốn sống với mẹ của con nữa, ba sợ.”

Tôi mặc kệ ông ấy, quay sang phía mẹ tôi đang được cô y tá lau người:

“Mẹ, con luôn muốn hỏi mẹ một câu.”

“Mẹ cũng nɠɵạı ŧìиɧ sao? Tôi là con gái của mẹ với người tình của mẹ sao? Đời trước tôi bị tai nạn xe mà c.h.*.t, sao mẹ chẳng thèm rơi giọt nước mắt nào?”

Tôi chỉ vô tình mà hỏi, cũng chẳng mong nhận được câu trả lời.

Mà ba tôi lại bị mấy câu này dọa sợ đến mức càng ngày càng không bình thường, nghe nói sau đó ngày nào ông ấy cũng la hét bảo có ma.

Nhà họ Thẩm sau sự việc này đã bị nhiều gia tộc khác chèn ép.

Tôi bán hết tài sản của gia đình, một nửa trong số đó để chi trả cho chi phí bệnh viện trong suốt quãng đời còn lại của ba mẹ tôi, nửa còn lại dùng làm học phí khi tôi vào Bắc Đại.

Trước khi đến Bắc Đại xác nhận nhập học, tôi đến gặp Trần Âm Âm.

Tốc độ thối rữa của mặt cô ta tăng lên nhiều khi ở tù.

“Tɧẩʍ ɖυ, cô đã làm gì mặt tôi! Tôi hận không thể g.i.*.t c.h.*.t cô!”

Tôi tùy ý nghịch móng tay: “Là axit sunfuric, cô bôi thuốc không cảm thấy đau chứ?”

Trần Âm Âm sững người một lúc rồi lao về phía tôi như điên.

Đáng tiếc làm sao, có kính chắn thủy tinh ở giữa.

Cô ta chẳng còn cách nào khác ngoài giận giữ n.g.u.y.*.n rủa.

“Tôi cũng là tiểu thư của nhà họ Thẩm, tôi không thể ở chỗ này! Thả tôi ra ngoài ngay!”

Tôi cười đáp: “Nhà họ Thẩm đã không còn, đáng tiếc, ước mộng tiểu thư của cô tan thành mây khói rồi.”

Khi tôi ra khỏi nhà tù, tôi đi bộ suốt quãng đường.

Đời này, tôi đã hoàn toàn chiến thắng, đến Bắc Đại, tôi chẳng cần phải lo lắng gì nữa.

À phải rồi, tôi vẫn còn Noãn Hoàng của mình cơ mà!