Chương 2

Đức Phân bực bội về nhà, đầu tiên cô dán tường thăm dò một chút.

Trong sân không có người ngoài, cha mẹ cô đang ngồi dưới mái hiên của gian phòng chính hưởng thụ khí trời mát mẻ, không ai nói một lời nào.

Cửa chính nhà chính khép hờ.

Có lẽ dì Lý và người đàn ông đến lúc buổi sáng đã trở về sau khi ăn trưa.

Đức Phân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cô có chút buồn bã.

Cô có nên qua đó một chút không? Nếu không thím Vương lại ăn vạ cô là con gái không gả được.

Xuy xuy!

Nếu làm như vậy, thật sự cô sẽ trở thành người ăn trong bát, nhìn trong nồi như mẹ Cố Hiểu Hoa nói.

Đức Phân hung hăng nhéo má một cái để cho mình tỉnh táo lại.

Dù nói như thế nào, đoạn tình cảm này của cô với Cố Hiểu Hoa rất tốt, sau khi có kết quả mới có thể tính toán bước tiếp theo.

Lấy lại bình tĩnh, Đức Phân nhấc chân muốn bước ra ngoài.

Chỉ nghe mẹ mình than thở: “Con bé Đức Phân thật bướng bỉnh làm tôi thật đau đầu. Ông nó à, tôi phải làm gì đây?”

Đức Phân rút chân về dựa lưng vào tường đá.

Cha mẹ lại vì hôn sự của cô mà than dài thở ngắn…

“Lúc trước lúc Cố Hiểu Hoa thi lên đại học tôi đã kịch liệt phản đối chuyện hai đứa chúng nó yêu nhau. Bây giờ cậu ta là nhân viên của một doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh, cậu ta là người thành phố và có hộ khẩu thành phố. Đức Phân nhà ta sao trèo cao được. Nhà người ta không đề cập đến chuyện hôn sự cũng là chuyện không trách được, ai mà chẳng biết Đức Phân không xứng với người ta, chỉ trách con gái nhà ta có mắt như không. Haizz, Đức Phân cũng đâu phải là đứa vô học, đọc sách nhiều năm như vậy sao nó không chịu hiểu chứ? Nó muốn kéo dài chuyện này đến khi nào đây?”

“Tôi nghĩ nó đọc nhiều sách nên người mụ mị hết ra rồi!” Nói đến đứa con gái lớn đã từng là niềm tự hào của gia đình, Tằng Hữu Toàn đột nhiên nổi giận: “Bà xem Cố Hiểu Hoa con mẹ nó, cả ngày tự cao tự đại, ánh mắt nó mọc trên tận đỉnh đầu, lỗ mũi lúc nào cũng hếch lên nhìn trời. Thấy chúng ta, lúc nào nó cũng tỏ vẻ khinh thường. Muốn làm thông gia mà có thái độ như vậy sao? Tôi ỉa vào! Bây giờ người trong thôn mở mồm ra là hỏi bao giờ mới được uống rượu mừng của Đức Phân và Cố Hiểu Hoa. Bọn họ hỏi thật sao? Bọn họ chỉ muốn cười vào mặt tôi thôi! Nó làm mất hết thể diện của cái thân già này rồi!”

Đầu Đức Phân ong ong, hai mắt cô đỏ hoe.

Cô làm liên lụy cha mẹ không ngóc đầu lên được, để cho Cố gia xem thường gia đình mình.

Lại nói hôm nay cha mẹ sắp xếp cho cô xem mắt cũng vì bị nhà họ Cố kí©h thí©ɧ.

Hôm trước cha mẹ và mẹ Cố Hiểu Hoa - Vương Tú Trân gặp nhau ở trên sườn núi, cũng không biết mở đầu như thế nào, nói cái gì, tóm lại hai nhà ầm ĩ một trận. Vương Tú Trân lớn giọng như loa phát thanh, người trong thôn ai cũng nghe được. Sau khi cha trở về, khuôn mặt ông tím tái hết đi, ông tức đến nỗi không ăn cơm tối.

Người tranh nhau hơi thở, Phật tranh nhau nén nhang.

Sau khi cãi nhau với Vương Tú Trân không tới hai ngày, cha mẹ cô đã dẫn một người đàn ông đến tận nhà cho cô xem mắt.

Cha mẹ nói đây là người làm thuê giúp bọn họ làm đất gieo mạ.

Nói là nói như vậy nhưng đến trưa mới đến. Đối với một người nông dân mà nói, thời gian đó cũng là lúc kết thúc một buổi làm việc. Đối phương đến, cha mẹ đãi trà nước rất nhiệt tình, người đàn ông đó lén lút nhìn cô còn người họ hàng cũng công khai giới thiệu hoàn cảnh của người đàn ông đó, nghe vài câu cô mới hiểu đối phương đến đây để xem mắt với cô.

Vừa nghĩ tới đây, đề tài của mẹ cô bỗng nhiên như tâm linh tương thông, bà ấy đề cập đến chuyện xem mắt hôm nay.

"Tôi vẫn nói như vậy - chỉ là Đức Phân nhà chúng tôi đang yêu một sinh viên đại học tên Cố Hiểu Hoa, tiêu chuẩn của con gái chúng tôi rất cao. Nếu giới thiệu cho con bé mấy thanh niên có tri thức như Cố Hiểu Hoa thì con gái chúng ta đã sớm đồng ý rồi. Chỉ tiếc là mấy bà mối trước giới thiệu toàn người có tướng mạo đều bình thường, mấu chốt là họ ít đọc sách, trình độ học vấn thấp hơn Đức Phân, châu ngọc ở đây, chẳng trách con gái chúng ta lại không thích.”

Nói tới đây, Ngô Thục Dung không khỏi oán giận: "Lý Kim Quế làm việc thật không đáng tin cậy. Tôi đã nói với bà ta phải tìm một người như Cố Hiểu Hoa vậy. Bà ta đã vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ tìm được người tốt hơn Cố Hiểu Hoa nữa nhưng cuối cùng thì sao? Tiểu Hàn hôm nay cô ấy mang đến tướng tá không tồi, người cao ngựa lớn, nghe nói có công việc cũng không tệ nhưng tôi thấy không tin tưởng lắm, mọi mặt tốt như vậy sao 27 tuổi rồi mà thằng bé kia vẫn chưa lấy được vợ? Chẳng lẽ thực sự như Lý Kim Quế nói, Tiểu Hàn và Đức Phân mới thực sự có duyên phận? Tôi không tin? Này ông nó ơi, ông nghĩ thế nào?”

Tăng Hữu Toàn nghiêng đầu nhìn vợ: “Nói mới nhớ, sao Tiểu Hàn mới tới mà đã đi về rồi? Lúc nãy tôi mới ra sau nhà tìm Đức Phân một tí mà quay lại nó và Lý Kim Quế đã đi về rồi. Lúc đó tôi đang bực mình nên không kịp hỏi bà. Tiểu Hàn thấy con gái chúng ta trốn tránh làm trễ nãi thời gian của nó nên nó mới bỏ về phải không?”

“Không phải đâu." Ngô Thục Dung nói.

Vẻ mặt bà lộ ra một chút tiếc nuối.

Bà thở dài rồi mới nói: “Tôi không ngờ điều kiện của nó tốt như vậy nhưng vẫn chưa lấy vợ. Tôi lập tức len lén hỏi nó. Tên tiểu tử kia cũng thật thà, tôi hỏi gì nó nói cái đó. Nó nói nó cũng có mấy đời vợ rồi nhưng không hiểu sao họ lại mất hết. Đây là khắc thê phải không? Tiểu Hàn ngượng ngùng nói nó đã tìm thầy bói xem qua rồi, người ta nói nó mệnh khổ. Nó liên tục xin lỗi tôi, nó cứ nghĩ Lý Kim Quế đã nói rõ tình hình cho mọi người nghe cho nên hôm nay nó mới dám đến đây. Vì chuyện này mà Tiểu Hàn rất xấu hổ, nó không chịu ở lại ăn cơm trưa mà đã đi về rồi.”

“Là như vậy à.”

Tằng Hữu Toàn giật mình, ông quay đầu lại lấy ống thốc lào, cúi đầu hút, không lên tiếng nữa.Ngô Thục Dung im lặng một lát, vẻ tiếc nuối trên mặt được thay bằng vẻ giận giữ.

“Ông nói xem, sao Lý Kim Quế dám giới thiệu một người khắc vợ cho Đức Phân nhà chúng ta chứ? Lát nữa ông nói đi, còn là họ hàng nữa chứ, tôi không ngờ bà ta dám làm vậy với họ hàng của mình. Nếu bà ta giới thiệu đúng người, tôi tiếc gì 50 đồng cho bà ta, quá tệ, ai cũng giới thiệu. Không được, ông nó à, tôi càng nghĩ càng lỗ, chúng ta phải đòi lại năm mươi đồng kia. Đây là họ hàng nhà ông, ông đi đòi đi.”