Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Gái Nhỏ, Mau Lại Đây

Chương 139: Con (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghỉ ngơi vậy đã đủ, Nhâm Cảnh Thâm lại tiếp tục lâm trận như dũng sĩ không biết mệt mỏi, hắn đã thầm hứa đêm nay phải lấy lại tinh lực đã bị khuất chế suốt 3 năm qua. Cô bỏ đi đã đành chấp nhận, tới lúc về cũng không được ăn ngay mà phải e dè sợ nữ nhân phật ý rời bỏ mình lần nữa nên ngậm ngùi cam chịu. Thêm vào đó là Cảnh Thâm thực sự muốn có thêm đứa con nữa rồi, nếu lần gieo giống này thành công, thử hỏi Tình Nhu có thể chống cự sao? San Viên là thằng bé thông minh và kháu khỉnh, tư chất cũng sớm bộc lộ từ bé, điều kiện Nhâm gia để mà bàn thì không có gì phải nói nên việc có nhiều con cháu để chúng hưởng mọi điều tốt đẹp cũng thật không khó khăn chút nào. Bên cạnh San Viên cũng cần có mấy người anh em nữa... Cảnh Thâm thầm toan tính rồi cười vui với kế hoạch này

Tình Nhu nằm vật vờ bên cạnh, nhíu mày hỏi:

- Sao anh cười? Em có gì buồn cười ư?

Từ nãy hắn cứ nhìn cô rồi tủm tỉm bảo sao khiến con người vốn hay để ý như Tình Nhu sớm thắc mắc. Nam nhân đối đáp lại bằng cách từ từ trườn lên tấm lưng bịn rịn của vợ nhỏ, rúc mặt sau hõm cổ Tình Nhu, thủ thỉ:

- À thì... điều tôi kìm nén 3 năm qua lại được bộc phát trở lại... hạnh phúc quá, thì cười thôi

Tình Nhu muốn vặn người cũng không thể, bị Cảnh Thâm nằm ép thành thế gọng kìm không thoát nổi, khó nhọc:

- Anh chỉ nghĩ bằng thân dưới thôi sao? Mệt quá... em muốn đi ngủ

Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy thì cạ cạ hàm răng trên vành tai tiểu thỏ, phả từng hơi nóng ran lên tâm trí nữ nhân, trầm mặc:

- Thân nào cũng hướng về em... còn sớm, đừng ngủ... chúng ta đi chơi tiếp

Ngắt lời hắn lật ngửa Tình Nhu trở lại, kéo cô ngồi thằng dậy rồi để mình dựa vào thành giường, tư thế nào cũng hay, cũng thúc sâu được tận cùng nhưng so với việc để Tình Nhu dựng đứng, ngắm nhìn cô khổ sở trước mặt, mọi cảnh xuân cũng phơi phới trước mắt thực khiến Cảnh Thâm thích thú gấp bội

Hắn nắm chắc bầu mông của Tình Nhu, tiểu đệ tự dựng đứng rồi ngay tức khắc bàn tay rắn rỏi kia ép thân nữ nhân ngồi phịch xuống một cách bàng hoàng. Vật nhỏ chưa kịp phản đối liền bị chế ngự trên gậy lớn, cả người ngồi xuống thứ hùng vĩ kia còn nhìn thấy khoang bụng mình có thứ dài dài cứng ngắc ngự trị, ai chẳng sợ hãi. Tình Nhu cấu chặt vào cầu vai Cảnh Thâm, nức nở:

- Ah... Thâm... anh dám... ưʍ...

Một lần cô động đậy bên dưới liền tự khuấy đảo, Nhâm Cảnh Thâm vừa không mất sức o ép vừa được thỏa mãn thú tình. Tình Nhu khổ sở ngồi không yên, rút ra cũng khó nhọc, cử chỉ đều chậm rãi sợ run lên một chút thì kɧoáı ©ảʍ cũng chạy dọc cả thân thể rồi. Hắn nham hiểm nắn chắc eo cô, bất giác nâng hông lên rồi ép ngồi lên xuống liên tục, tư m*t bị ép nở ra lớn hơn, d*ch thủy cũng chảy dọc bắp đùi mịn màng của Tình Nhu. Nữ nhân nỉ non:

- Cảnh Thâm... khoan... không...ưʍ...ưʍ... cái nào...ah...cái nào cũng được... không thể tư thế này... không thể ah...

Cô đành thương lượng với tên biếи ŧɦái này sẽ chấp nhận mọi tư thế khác hắn đưa ra còn riêng tư thế này thì xin khất đi. Dường như giới hạn của Tình Nhu là đây, cô không thể chịu kích t*nh quá mức, bên dưới sò hu*ệt bị co bóp đến đáng thương, hai khuôn ngực còn ngoe nguẩy trước ánh mắt tà d*m của Nhâm Cảnh Thâm, nói chung là toàn bộ cơ thể bị hắn lĩnh hội hết cả... Tình Nhu cực kì xấu hổ

Nhâm Cảnh Thâm thì ngược lại, hắn biết điểm yếu chí mạng này thì lúc nào cũng đem cô ra nhục d*c, nhân cơ hội này ngay tức khắc ra điều kiện:

- Vậy em chịu mang thai... tôi liền tha

Tình Nhu nghe vậy liền đánh mạnh lên khuôn ngực Cảnh Thâm, cú đánh sẽ rất mạnh nhưng lại chới với bất lực, hắn đã chủ động thúc mạnh để khoang bụng cô dập dìu đến cơ thể không tự chủ nổi. Bên dưới n*n ngu*ệt rộng mở, các vách th*t hai bên như chào đón tiểu đệ mà ra sức m*t mát, chịu kích t*nh quá giới hạn, hạt trân châu hồng lựu kia liền phun ra d*ch trắng. Nữ nhân thở hổn hển như trút được gánh nặng nhưng vậy mà tên biếи ŧɦái kia chưa chịu dừng. Hắn lần mò ngón tay xuống vê van rồi ấn thụt thật mạnh hạt lựu hồng vào trong khiến cô bật lên như tôm tươi, theo đó còn mang ý bỉ ổi:

- A Nhu... đã ra rồi sao... tại sao d*ch thủy lại lắm đến vậy, vẫn chảy ướt đẫm tay tôi?

Tình Nhu run run tay đưa lên che miệng Cảnh Thâm, khổ sở van cầu:

- Ah... hức hức... đừng nói....

Nhâm Cảnh Thâm đưa lưỡi ra liếʍ láp các đầu ngón tay thon bé của vợ mình, tiếp tục nâng cao eo cô lên xuống để tiểu đệ đang căng trướng kia được thu nạp hoàn toàn. Hắn tà tà:

- Hay là... em tiểu nhị ra tay tôi rồi, hửm?

Tình Nhu nghe vậy liền đỏ gắt mặt lại, đôi mắt cũng gắt gao nhìn hắn, giọt lệ lưng tròng ướt đẫm bên gò má, nữ nhân cuối cùng đành khuất phục:

- Cảnh Thâm... ah... chúng ta... chúng ta sẽ có con... ah... ưʍ...

Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, dù trong tình thế hơi gượng ép nhưng biểu hiện này của Tình Nhu là điều chắc chắn với hắn. Nam nhân lật ngửa nữ nhân nằm xuống giường, cử chỉ nhẹ nhàng vì cô thấm đẫm mệt mỏi, hạ lưng xuống liền thở gấp đáng thương. Ánh mắt nam nhân nhìn xuống tư m*t thì đã đỏ au lại thêm nhe nhớp d*ch thủy, nam nhân vuốt ve bầu má của nữ nhân, khen ngợi:

- Được... chúng ta sẽ có con, tôi chờ em... A Nhu, tôi yêu em...ha...
« Chương TrướcChương Tiếp »