Edit: Sơ Ngọc
Beta: Sơ Nặc
____________________________
Bữa cơm này, Mục Vân Phong ở dưới sự " yêu thương chăm sóc" của anh trai, bị cưỡng ép ăn đến đặc biệt cảm động, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Người nào đó cũng bởi vì em trai đột nhiên ngoan ngoãn mà vui mừng không thôi.
Sau khi cơm no áo ấm, Mục Vân Tu vừa định đem ma trảo duỗi tới chỗ em gái, cho cô cũng được cảm thụ " tình yêu thương chăm sóc" của anh trai, đã bị tiếng chuông di động quen thuộc đánh gãy.
Y Y lập tức nhẹ nhàng thở ra, bụm mặt hướng đến đại ca tìm kiếm che chở, trong lòng có một loại ảo giác thăng thiên, mà, có lẽ cũng không phải ảo giác.
Cô thấy nhị ca xoa ngón tay, thật đáng sợ!
“Alo, có việc thì nói, không việc thì cúp máy.” Mục Vân Tu không thực hiện được ý đồ, mặt đầy tiếc nuối, khẩu khí khi nghe điện thoại liền không tốt đẹp gì.
Nhưng mà đối phương hình như so với hắn còn càng không tốt hơn.
“Chạy cũng thật nhanh, tôi hiện tại hận không thể đem cậu tìm lấy một nhánh cây mà treo lên đó, tổ tông, tôi gọi cậu là tổ tông được chưa, đừng cứ luôn không nói gì liền làm rối loạn Weibo, còn có cái cậu phát lên kia đó là cái gì, thật không hiểu, nói thật ra cậu có phải là cố ý hay không, Lưu Giai Di đâu, hai ngươi không phải mới ở bên nhau không bao lâu sao, cậu đây là muốn đổi mới kỷ lục có phải hay không? Còn ngại tai tiếng không đủ nhiều sao, cậu muốn phát cái gì phía trước có thể bàn trước cùng tôi một tiếng không hả, nếu không, cậu mở cái acc phụ phát cũng được vậy, đừng làm vậy nữa, được không, tổ tông.”
Mục Vân Tu lần này muốn phun tào, không kiên nhẫn ban đầu ngược lại đã biến mất.
“Ai, đừng có khách khí như vậy, bối phận quá cao, tôi sợ có có áp lực, việc mở acc phụ tôi sẽ không làm, người chính đại quang minh giống như tôi, làm sao sẽ làm cái loại chuyện đáng khinh này, anh hết hy vọng đi, tôi sẽ không từ anh đâu.”
Chu Đồ:……
Cái tên yêu nghiệt này còn có thể nói chuyện được nữa hay không!
Bắt đầu từ ngày làm người đại diện của Mục nhị thiếu, hắn liền cách những ngày nhẹ nhàng nhàn nhã càng ngày càng xa, người đại diện nhà người khác ước gì nghệ sĩ nhà mình lên hot search, mà hắn chỉ ngóng trông gia hỏa này thành thật một chút.
Hot search cùng so sánh với bớt lo, hắn chọn cái đằng sau.
Mục nhị thiếu còn dùng đến việc lên hot search để duy trì nhiệt độ, nghe mắc cười chưa, ngay từ thân phận của bản thân hắn vốn cũng đã chính là cái điểm hot, mặc kệ hắn làm cái gì, cho dù là loại việc ăn nhiều hai chén bữa ăn khuya cũng có thể thành đề tài siêu hot.
Làm như thế không phải là lấy độ nổi tiếng, mà là hủy hảo cảm, hủy duyên với người qua đường.
Ngay cả tính hắn có là Mục thị công tử, hậu trường cứng, cũng không thể không sợ hãi như vậy.
Mục Vân Tu là ảnh để trẻ tuổi nhất, giá trị nhan sắc kỹ thuật diễn toàn bộ đều nằm trong tuyến ba, số lượng fans khổng lồ, nhưng cũng bởi vì tác phong tư nhân của hắn mà tồn tại antifan cũng không ít, mỗi một lần nháo lên, antifan liền giống như uống phải máu gà mà làm ầm ĩ, mang theo không ít fan người qua đường biến thành antifan luôn.
Loại tình huống hắc hồng ( fan- antifan) chia đôi thiên hạ này, nếu có thể vẫn luôn giữ vững thì còn tốt, nhưng nếu là một ngày nào đó mất khống chế, kết cục này hắn cũng không dám tưởng tượng!
Nếu thực sự có một ngày như vậy, cho dù tổ tông này có Mục thị chống lưng cũng chưa chắc có thể dùng, nói không chừng còn sẽ liên luỵ đến cả Mục thị.
Không thể không nói, Chu Đồ cái người đại diện này chẳng những có trách nhiệm mà ý thức gian nan khổ cực cũng rất mạnh.
Công việc xưa nay cũng chính là do hắn nghiêm túc phụ trách, cho nên Mục thị nhị thiếu Mục Vân Tu lúc này mới chịu đựng hắn như vậy.
“Tức giận của anh đáng giá bao nhiêu vậy, tới cùng tôi hít thở một chút ~ hà~, có cảm giác lòng dạ càng trống trải, không khí càng tươi mát hơn không?”
Chu Đồ thái dương nhăn lại, đừng tưởng rằng hắn không biết gia hỏa này đang châm chọc hắn lòng dạ hẹp hòi.
“Không khí tươi mát? A ~ Cậu nói không khí sa mạc cũng thật thanh mát tươi mới!”
Mục Vân Tu lúc này là thật sự kinh ngạc.
“Anh còn ở chỗ kia à? Tín hiệu thật tốt.” Chẳng những có thể gọi điện thoại, còn có thể xem Weibo.
Chu Đồ lần này không đơn thuần chỉ là là thái dương run rẩy, tâm cũng run rẩy theo.
Đây là vấn đề tín hiệu có tốt không sao, tổ tông này diễn còn chưa xong, vỗ mông chạy lấyngười liền đi rồi, hắn lưu lại thu thập cục diện rối rắm này.
Còn có, loại ngữ khí đặc biệt kinh ngạc này là sao!
Tổ tông này không phải là ngay cả sự tồn tại của hắn cũng đã quên chứ.