Edit: Sơ ThuầnBeta: Sơ Thuần, Sơ Bạch ___________________________
"Em không có nói đùa!" Mục Vân Phong gầm nhẹ.
"Tam ca, không phải mơ, em trọng sinh rồi, là sự thật! Không cần nhận nuôi Hạ Tư Vũ, cô ta chính là một bạch nhãn lang yêu tinh hại người, cô ta sẽ làm hại nhà chúng ta cửa nát nhà tan!" Chỉ cần tưởng tượng đến kết cục của người nhà, Mục Vân Phong liền hận không thể gϊếŧ chết Hạ Tư Vũ.
"Tam ca, anh tin em! Hãy tin em đi!"
Cảm xúc của em trai quá mức chân thật mà đậm đặc, Mục Vân Chu cũng đã chịu ảnh hưởng.
Hắn chưa từng thấy qua cái dạng này của tiểu tứ, giống như thật sự đã trải qua cảnh cửa nát nhà tan.
Cửa nát nhà tan.....
Cái từ này khiến trái tim Mục Vân Chu co rút, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"Tiểu tứ, đến cùng xảy ra chuyện gì, nói kỹ càng tỉ mỉ đi."
Nhận thấy được anh trai đối với hắn có tín nhiệm, dù chỉ có một chút, cũng làm cho thần kinh căng chặt của Mục Vân Phong giảm bớt, không hề do dự bắt đầu nói về sự tình "Đời trước".
Mục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, "Con tiện nhân Hạ Tư Vũ kia, Mục gia chúng ta thu dưỡng cô ta, cả nhà sủng ái cô ta, cho cô ta sinh hoạt tốt nhất, đổi lấy lại là cô ta liên hợp với người ngoài làm hại nhà chúng ta, tam ca, nếu em đã trọng sinh, đời này sẽ không để Hạ Tư Vũ tiến vào cổng lớn Mục gia! Nửa đường thu dưỡng quả nhiên không phải cái thứ gì tốt! Tam ca, chúng ta trở về!"
Kỳ thật so với lý do thoái thác trọng sinh này, Mục Vân Chu càng tin tưởng em trai là bởi vì gặp ác mộng, bị ác mộng ảnh hưởng, mới có thể bài xích đứa con gái sắp thu dưỡng kia như vậy.
Bất quá, nghe em trai nói về tương lai thảm trạng của Mục gia xong, trong lòng Mục Vân Chu có chút không thoải mái, còn có một tia sầu lo nói không nên lời.
Nhỡ đâu ác mộng là một loại báo mộng đâu.
Thế giới này xác thật tồn tại rất nhiều điều thần bí chưa được giải đáp.
Hắn trầm mặc một hồi, lúc này mới mở miệng, "Tiểu tứ, em cũng biết, bệnh của mẹ càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ tâm lý nói mẹ cần một người để ký thác, cho nên, vẫn phải thu dưỡng."
Mục Vân Phong vốn đang kích động bỗng dưng ngơ ngẩn.
"Mẹ..."
Mẹ là một người phụ nữ rất đẹp, sở dĩ mẹ liên tiếp mấy lần mang thai sinh ra bọn họ tận năm anh em trai, là bởi vì mẹ vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái kiều kiều mềm mại, tám năm trước, mẹ lại lần nữa mang thai, nhưng mà mẹ lớn tuổi nên phản ứng mang thai đặc biệt nghiêm trọng, thậm chí bởi vậy vài lần lâm vào hôn mê, về sau là cha kiên trì đi phá đứa bé kia, đứa bé kia lại là con gái.
Từ đó về sau mẹ liền mắc phải bệnh trầm cảm.
Tính đến thời gian này...... Hắn nhớ rõ bệnh trầm cảm của mẹ đúng là tăng thêm, đã xuất hiện khuynh hướng tự sát, cho nên, bọn họ mới quyết định nghe theo kiến nghị của bác sĩ tâm lý, thu dưỡng một đứa con gái trở thành ký thác của mạng sống của mẹ.
Trải qua các sự tình đời trước, hiện tại Mục Vân Phong đặc biệt bài xích loại em gái nuôi này, nhưng vì mẹ, hắn lại không thể không thỏa hiệp.
"Tam ca, đổi người khác đi, ai cũng đều được, chỉ có Hạ Tư Vũ là không được!"
Đối với đối tượng thu dưỡng là ai, Mục Vân Chu cũng không để ý, tiểu tứ kiên trì đòi đổi người, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, giống như lúc trước, cũng là vì tiểu tứ nhìn trúng Hạ Tư Vũ, bọn họ mới quyết định Hạ Tư Vũ là đối tượng thu dưỡng.
Bất quá, hắn vẫn là muốn tận mắt trông thấy người trong miệng tiểu tứ, cô bé "Đời trước" làm hại Mục gia cửa nát nhà tan.
.......
Viện phúc lợi Dương Quang.
Một cô bé với bím tóc nhỏ giống như bánh quai chèo không ngừng nhìn quanh cổng lớn Viện phúc lợi, khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn đầy chờ mong, còn có một tia khẩn trương, váy công chúa hồng nhạt tầng tầng lớp lớp cực kỳ giống một cái bánh kem màu hồng nhạt.
Cô bé vuốt vuốt bím tóc chính mình, sau đó lại sờ sờ váy công chúa hồng nhạt ren biên xinh đẹp, nghĩ thầm đây là kiểu tóc và cái váy đẹp nhất của cô ta, người nhà tương lai của cô ta nhất định sẽ thích cô ta.
Nghĩ đến chính mình sắp có người nhà, về sau không còn là cô nhi, chờ đợi trong mắt cô bé càng thêm dày đặc.