Chương 4: Phải nuôi thêm một năm nữa

"Hô ~~"

Nhất Nhu thở phào nhẹ nhõm, trầm tĩnh lại. Đó là Tiêu Túc. Cô đã quá nhạy cảm.

"Ca ca…"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, siết chặt tay cô gái, ép cô lúng sâu trong ghế sô pha, đầu gối anh đặt lên đệm ngồi làm trũng xuống một bên.

"Hừm--"

Đồng Nhất Nhu khẽ kêu lên một tiếng đau đớn và bắt đầu giãy giụa, cơ thể không kịp phòng bị, bị anh khoá chặt vào góc sô pha.

Cô gái đột nhiên ngẩn lên lên, chuyện gì đang xảy ra?

Cô ấy dường như bị ... ép ... bởi anh?

Tiêu Túc từ trên cao, bễ nghễ nhìn xuống, dùng đầu ngón tay bóp lấy cằm cô gái.

Làn da của cô trắng nõn và trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh lam, cánh môi hơi hé mở vẫn còn lưu lại mật ngọt, ánh lên một thứ ánh sáng mờ ảo.

“Cô thật sự là Đồng Nhất Nhu, con gái của người phụ nữ đó?” - Anh dùng đầu ngón tay xoay cằm cô, sức lực có chút nặng nề, làn da trắng nõn mềm mại lập tức đỏ lên - “Người phụ nữ lẳиɠ ɭơ đó, sao có thể sinh ra một thứ tinh khiết như vậy. ? "

Đôi lông mi lộ ra vô cùng khí chất, đôi lông mày thanh tú, mảnh mai, giống như đã được tỉ mỉ tu sửa, nhưng lại không để lại dấu vết.

Cô ấy một mỹ nhân trời sinh.

Tinh khiết tự nhiên, gây nghiện, tựa như sắc trắng của một đoá cát cánh.

Không có chút liên quan gì đến hai từ “dụ dỗ”.

Tim Đồng Nhất Nhu như đang treo trên cổ họng, cô nắm chặt váy trắng không dám nói ra lời.

"Cô" người đàn ông khẽ nhướng mi, “chẳng lẽ là sản phẩm của lần vụиɠ ŧяộʍ thứ hai của Đồng Giai Lãng?"

“Cậu đang làm gì với con gái tôi!”

Cửa bị phá mở, Liễu Y Liên xông vào, đẩy tay Tiêu Túc ra.

"Nhu Nhu, con không sao chứ? Có bị thương không?"

Người phụ nữ đỡ lấy cô, kiểm tra cẩn thận, mới quay đầu lại định phát hoả với Tiểu Túc, nhưng lại thấy Đồng Giai Lãng đứng sau cửa.

"Mẹ cô có vẻ rất yêu cô ha."

"Đồng Giai Lãng, những gì ồng vừa nói có tính không? Để tôi đưa cô ấy đi."

"Chồng! Sao anh có thể!"

"Tính chứ, tính chứ!"

"Con đưa Nhất Nhu về sống hai ngày, hai anh em có thể vun đắp tình cảm."

"Đồng Giai Lãng! Ông rõ ràng biết..."

"Y Liên, sẽ không có chuyện gì đâu! Tụi nó là anh em ..."

Giọng hai người đang tranh cãi từ dưới lầu vang lên, Đồng Nhất Nhu đã bị người đàn ông kéo ra khỏi biệt thự.

"Em muốn chào tạm biệt với mẹ ..."

"Lên xe."

……Ồ

Đồng Nhất Nhu mím môi mờ mẩm cửa xe… Không đung ... Chiếc xe này có chút không gióng với xe bình thường, ngưỡng cửa quá cao và ghế ngồi không đúng vị trí khiến cô không thể bước lên.

Tiểu Túc đứng bên cạnh hồi lâu cũng không mở miệng giúp đỡ, đợi cô gái phải cầu xin anh.

Chiếc xe địa hình nhập khẩu cải tiến có gầm rất cao và đậm chất thể thao hoang dã, những cô gái bình thường cũng phải mất một chút sức lực mới có thể leo lên được, chưa kể Nhất Nhu còn bị mù.

Loay hoay hồi lâu, vẫn không gượng dậy được, cô hơi bĩu môi, nắm lấy thành ghế.

"Em không lên nổi ~"

"A ~" - cô gái kinh hãi hét lên, người đàn ông bỗng nhấc bổng cô lên bằng cả hai tay và đặt cô xuống ghế.

Bằng ren đơn sắc cuộn lấy tóc đen trượt qua lòng bàn tay anh, mềm mại.

“Cảm ơn ca ca.” - Cô nắm chặt dây an toàn, ngượng ngùng cười với anh - "Ca ca thật sự là một người tốt!"

Đồng Nhất Nhu không thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần Tiểu Túc ban phát lòng tốt, đừng thanh lý cô quá sớm, đừng nói là thải hồng khí *, cô cũng sẽ dịu dàng, mỉm cười ấm áp với anh.

彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng )

Cô có linh tính rằng chỉ cần cô không rời xa anh, cảnh tượng trong mơ sẽ không bao giờ xuất hiện.

Mù còn hơn chết.

“ Tốt?” Đây là lần đầu tiên ai đó dùng từ này để hình dung về anh, hầu hết những người khác đều sẽ nói anh - đáng sợ.

Người đàn ông nhếch lên môi mỏng, lưu loát khởi động xe.

Dinh thự riêng của Tiêu Túc nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tất vàng, cách ở biệt thự ngoại ô hơn hai giờ lái xe.

Xe quân sự dù đã được tân trang lại và điều chỉnh chống sốc, nhưng vẫn khó tránh khỏi những lắc lư va chạm. Cô gái ngồi trên ghế cứng kêu đau hết cỡ, dù đau đến mấy cũng lăn ra ngủ.

Xe đã tắt máy, không gian bên trong âm u chật hẹp, đầu ngón tay của người đàn ông nhấn mở đèn pha.

Một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp khẽ hôn lên khuôn mặt cô gái, từng li từng tí lưu luyến không buông.

Cô gái hơi thở mỏng manh, yếu ớt, ngủ say sưa ngon lành.

Tiểu Túc nhéo nhéo cằm cô gái, yên lặng quan sát, ánh mắt càn quấy không chút che giấu, như muốn đem từng chi tiết của cô soi dưới ánh đèn.

Cơ thể, mái tóc, giọng nói, các khuyết điểm, bất kì điều gì ở cô dường như đều mềm mại, vô hại với con người và động vật, ngoan ngoãn và lễ phép.

Tính cách vừa tinh nghịch lại hồn nhiên như một của trẻ.

Không hiểu sai lại có cảm giác thật vừa miệng.

Cô gái loạng choạng tránh khỏi tay anh, mơ hồ hét lên: "ca ca"

“Tỉnh rồi?”.

Đôi mắt dõi theo từng cữ chỉ của cô, lang thang, thật lâu sau, anh bất chợt nở nụ cười, đôi môi mỏng gợi cảm cong thành một đường vòng cung nhợt nhạt, trên đôi lông mày lạnh lùng xuất hiện một vết nứt, trong màn đêm yên tĩnh có thể nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông.

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Đồng Nhất Nhu không biết tại sao Tiêu Túc lại hỏi tuổi cô, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp: "Mười bảy."

"Mười bảy tuổi, thật đáng tiếc"

Phải nuôi thêm một năm nữa.