Cố Thiên Tuấn tức giận nhìn Tô Như Nguyệt lớn tiếng nói "Câm miệng!"
Tô Như Nguyệt cười khẩy, nói "Tại sao tôi phải câm miệng? Tôi nói không đúng sao? Anh có thể hỏi Dương Lâm Tình và Cảnh Điềm Điềm, xem lời tôi nói có phải hay không?"
Tô Như Nguyệt tưởng hắn sẽ tức giận mà mắng cô, nhưng không ngờ hắn lại cười chế giễu, nói "Trước đây cô hại Tình nhi nhiều như vậy, nhận lại nhiêu đó, tôi còn thấy quá ít đấy!"
Tô Như Nguyệt trầm mặc nhìn Cố Thiên Tuấn, đây là cái lý lẽ của hắn hay sao? Cô đυ.ng vào Dương Lâm Tình một chút, hắn liền nói cô cố ý hãm hại, Dương Lâm Tình cố tình chơi cô, hắn liền chê cô ấy làm quá ít, cái loại người gì đây chứ?
Tô Tử Kỳ im lặng nãy giờ, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng "Hôn mê nguyên một đêm, sốt cao đến mức mặt trắng bệch, còn quá ít ư?"
Hắn nhớ lại đêm hôm đó, sau khi Mạc Vũ về rồi, hắn liền ở lại chăm sóc cô, giữa đêm cô đột nhiên sốt cao, miệng liên tục nói mớ, gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi!" lúc đó hắn thật sự rất đau lòng, từ nhỏ cô đã không có tình thương của mẹ, mà khi lớn lên hắn luôn không tốt với cô, để cô chịu nhiều tủi thân đến như vậy.
Giây phút đó hắn đã thề với lòng, phải yêu thương, che chở, bảo vệ cô, nhưng lại sợ cô ghê tởm tình yêu của hắn, sáng liền rời đi, uống rượu đến khuya mới về, nhưng lại không ngờ cô vẫn chưa ngủ, mà chạy lại trước mặt hắn, hỏi câu ngốc nghếch rằng "Anh uống rượu?"
Cô có biết lúc đó hắn thật sự muốn làm chuyện không ra gì với cô hay không? Hắn đã cố kiềm chế đuổi cô đi, vậy mà cô lại không giận hắn, còn đem canh giải rượu cho hắn uống, hắn khiến cô bị thương, cô thà chịu uất ức nhặt từng miễn chén lên, vẫn không tức giận với hắn, cô tốt như thế, sao lúc trước hắn lại không nhìn ra?
Và hắn biết, bắt đầu giây phút đó, hắn đã không buông tay được nữa rồi!
Tô Như Nguyệt lúc này cứ nhìn vào Tô Tử Kỳ, tại sao hắn lại biết cô bị sốt cao, chẳng phải khi cô tỉnh dậy, dì Hà ở bên cạnh cô sao? Chẳng lẽ người nguyên đêm ở cùng cô, là hắn?
Nếu là hắn sao lại không nói cho cô biết?
Làm cho cô lúc đó đau lòng như vậy!
Đột nhiên Cố Thiên Tuấn cười lớn, làm Tô Như Nguyệt giật mình, quay sang nhìn hắn, thấy mắt hắn nhìn vào Tô Tử Kỳ, nhếch cao khóe môi, giọng chế giễu "Thì ra cậu lại quan tâm Tô Như Nguyệt đến vậy, người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng cậu thích Tô Như Nguyệt đấy!"
Tô Như Nguyệt nghe thế, trán liền đổ mồ hôi, Cố Thiên Tuấn nhạy bén như thế, chẳng lẽ đã nhìn ra rồi? Cô thật sự không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến Tô Tử Kỳ!
Nhưng ngược lại Tô Tử Kỳ không tức giận, không lo lắng, chỉ cười nhạt trả lời "Nguyệt Nguyệt nhà tôi đáng yêu như vậy, người làm anh trai này đương nhiên là rất thích!"
Tô Như Nguyệt ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh, kéo kéo vạt áo Tô Tử Kỳ, nhẹ giọng gọi "Anh hai!"
Tô Tử Kỳ cười cười nhìn cô, nói "Không phải sợ, anh trai thích em gái là chuyện rất bình thường mà, chỉ có người không bình thường mới suy nghĩ lệch lạc, giống như Cố Thiên Tuấn cũng rất yêu thích Cảnh Điềm Điềm vậy" nói rồi liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, cười nhạt, nói "Có phải không?"
Tô Như Nguyệt bất lực với Tô Tử Kỳ, hắn nói người không bình thường mới suy nghĩ lệch lạc, chẳng lẽ đang tự nói chính mình ư?
Hắn rõ ràng đối với cô, có suy nghĩ lệch lạc!
Cố Thiên Tuấn cười khẩy, nói "Miễng lười giỏi đấy!" nói rồi bế Dương Lâm Tình bỏ đi.
Tô Như Nguyệt nuốt nước bọt, quả nhiên là hai nhân vật không đơn giản nhất của truyện, đấu tới đấu lui, nhưng mỉa mai đối phương, lại giống như hai người bạn thật sự đang nói chuyện với nhau vậy!
Rồi đột nhiên rùng mình một cái, gặp hai người đàn ông không đơn giản như thế, hèn gì Tô Như Nguyệt trong truyện lại chết thảm như vậy, nếu cô mà giữ nguyên tính cách của Tô Như Nguyệt trong truyện, nhưng lại không có hào quang của nữ chính, đảm bảo bị dập cho tới chết!