Chương 32

Trên xe, Đông Phương Long Thần đưa tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô gái đang ngủ thϊếp đi trong lòng ngực anh.Đây chính là người con gái anh yêu thương nhất trong suốt hai mươi ba năm qua.Ba năm trước, ngày từ lần đầu gặp cô, anh đã hứa với lòng sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm, chăm sóc cô như một đứa em gái ruột.

Đông Phương Long Thần dịu dàng hôn lên trán Ngọc Băng rồi ôm cô thật chặt vào lòng, miệng ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

- Bé con của anh, cả đời này anh chỉ yêu thương duy nhất một người con gái là em, anh hứa sẽ không để bất kì cô gái nào san sẻ tình cảm với em cả!.

~ BĂNG PHONG ~

Bên trong phòng ngủ Ngọc Băng Đông Phương Long Thần nhẹ nhàng, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường lớn, êm ái, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô thật lâu, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng dường như muốn khắc sâu dáng vẻ tĩnh lặng của cô vào lòng.

Đông Phương Long Thần dịu dàng hôm lên trán cô, rồi ôm cô thật chặt vào lòng. Đông Phương Long Thần không muốn buông Ngọc Băng ra, anh thực sự cảm thấy quyến luyến giây phút này, anh ước gì thời gian có thể ngừng trôi để cô gái nhỏ mà anh yêu mãi ngủ say trong vòng tay anh.

Ngắm cô thêm một lúc nữa, thì Đông Phương Long Thần cũng tiếc nuối rời giường, chuẩn bị đến công ty tham gia cuộc họp cổ đông quan trọng.

.......... Hết chapter 32.......

⭐⭐⭐Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Hãy ủng hộ thật nhiều cho tác phẩm các bạn nhé!

Like: Nếu chapter hay, có ý nghĩa và thu hút bạn

Comment: Để lại nhận xét, đánh giá về tác phẩm cũng như góp ý để tác phẩm được hoàn thiện hơn nhé!

Lưu: Để theo dõi tác phẩm và nhận được thông báo chap mới cập nhật sớm nhất nhé!

Vote and tặng quà: Giúp cho tác giả có động lực💪để hoàn thành tác phẩm trong thời gian sớm nhất.

...THANK YOU FOR READING 😘...

...----------------...

Mình luôn là một cô gái thích cười, nhưng lại là một cô gái mang theo sự bi quan trong cái lạc quan, trên người mình có quá nhiều thứ khiến mình âu lo, hoặc là tất cả mọi việc đều không quá tốt đẹp. Mình thường lo lắng, thường cảm thấy ngành mình đang học không phải là ngành mình yêu thích, mình thường có cảm xúc tự kiêu căng, ghét trời mưa, ghét cái kiểu chưa thể ngủ nổi nếu không tới giờ, mình ghét sự nghi ngờ và tính cách cáu kỉnh của mình, ghét một bản thân không thích nói chuyện cũng không muốn nói chuyện, ghét một bản thân chỉ có thể nghe nhạc bi thương mới có thể bình tĩnh là mình, ghét cách phải trưởng thành quá nhanh, ghét cái thế giới hỗn tạp không nghe được tiếng lòng này cuả mình.