Chương 7

May là hôm đấy tôi về ngay , chứ còn chần chừ đến sáng hôm sau thì tôi đã không còn được gặp mẹ kế lần cuối nữa. Bà nằm trên giường, vẫn tỉnh táo và nói chuyện được ,nhưng bụng rất to như có chửa sắp sinh ,da thì tái nhợt. Cô tôi nói , bà bị xơ gan cổ trướng giai đoạn cuối , trạm xá trả về tối qua….

Con Luyến nó ngồi cạnh mẹ , tay nắm chặt lấy mẹ . Tôi ko biết là nó gan lỳ ko khóc để tránh mẹ nó buồn , hay là nó đã trốn vào góc nào đó khóc hết nước mắt rồi . Mặt nó phờ phạc đi vì thức đêm trông mẹ, vì lo lắng , vì sợ hãi.. . Bà ngoại tôi thì khóc hết nước mắt , bà bảo bà có một đứa ”con gái” như mẹ là phúc của cả đời bà , phúc của thằng Cảng ( bố tôi ) , phúc của thằng Bi..

Tôi ra ngoài ngồi ủ rũ chẳng biết nói gì hơn , chẳng biết phải làm gì trong lúc này. Một lúc sau thì cô tôi ra gọi tôi vào buồng để mẹ kế tôi gặp . Bà nắm chặt tay tôi , thều thào bảo tôi phải học thật giỏi để đỗ đạt cao , để sau này lo cho con Luyến .. Bà nấc lên mấy cái rồi nhắm mắt . Con Luyến thấy thế gào thảm thiết , gào như điên như dại .

Cả nhà tôi , bà con chòm xóm đến thăm cũng đồng loạt ôm mặt khóc nức nở . Đến lúc này tôi cũng ko nén đc nữa , tôi nắm chặt lấy tay mẹ :” Mẹ ơi ..mẹ ơi..” .Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gọi Mẹ bằng Mẹ . Cái từ mà tưởng như đã chết hẳn trong tôi từ lâu lắm rồi …

Mẹ không sinh ra tôi , nhưng đôi quang gánh của bà đã gánh tôi trên vai , gánh cả những tủi nhục của phận làm vợ kế , gánh cả đứa con gái nhặt được ở ngoài mương về nuôi nấng chăm sóc nó như con đẻ, để nó thành em gái tôi như bây giờ . Tình thương của mẹ mênh mông và rộng lớn quá , đến khi mẹ mất đi rồi tôi mới nhận ra thì đã quá muộn .

Ngay cả lúc mẹ sắp ra đi , bà cũng cố dặn cả nhà đừng báo cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng mà ảnh hưởng học hành .Thỉnh thoảng có nghe ai đó ru con : ” Ai đời bánh đúc có xương , ai đời mẹ ghẻ lại thương con chồng…” tôi lại nghĩ đến mẹ , nghĩ đến đôi quang gánh của mẹ và cái nhìn trìu mến của bà khi lần đầu gặp tôi :” cu Bi đây à anh , giống bố nhỉ..”…..

Đám tang mẹ xong , tôi lên thị xã thu dọn đồ đạc rồi về ngay. Tôi quyết định bỏ học để theo chú tôi đi xẻ gỗ. Mà tôi có muốn đi học cũng không được nữa vì lấy tiền đâu để mà học , rồi thì ai sẽ lo cho con Luyến. Tôi ở nhà khoảng mười ngày , thấy con Luyến nguôi ngoai phần nào rồi, trong bữa cơm tôi nói với nó :”

Mai anh theo chú Bảy đi làm , em ở nhà lo học nhá , cứ nửa tháng anh về một lần ”. Nó nghe thế thì quên cả vẻ ủ rũ :” Không đc , anh không đc bỏ học , anh mà bỏ học thì anh là đồ bất hiếu, không nghe lời ba mẹ , ngày mai anh phải lên trường ngay , ở nhà đã có em lo..” . Nó nói như ra lệnh , người lớn và rất dứt khoát .

Tôi hơi bất ngờ khi thấy nó như thế , nhưng vẫn từ tốn bảo nó :” Không phải anh không muốn đi học , anh đã quyết thế rồi , em ở nhà học cho giỏi đi , không đc nghĩ ngợi gì hết..” .

Nó thì nằng nặc bảo tôi đi học , tôi thì cứ ôn tồn nói với nó , giải thích cho nó hiểu. Cuối cùng nói không được nữa , nó mới nói toẹt với tôi :” Em bỏ học từ sau tết rồi , từ mai em sẽ đi bán bánh thay mẹ , anh cứ đi học ..Anh nghe em ..anh cứ học thật giỏi ..Còn em là con gái , học hành rồi cũng chẳng tới đâu…Em theo mẹ đi bán từ mấy tháng nay rồi..”.

Đến đây thì tôi shock nặng , bát cơm trên tay tôi tự nhiên nặng trịch , tôi không còn lời nào để nói với nó nữa. Nó là đứa học giỏi nhất trường tôi , chỉ vào học nửa năm nó đã đứng đầu trường , tôi nghĩ thế nên kì vọng vào nó biết nhường nào , vậy mà vì tôi , vì một thằng chẳng phải máu mủ gì… Mãi rất lâu sau này tôi mới biết , khi phát bệnh , biết mình sẽ không qua khỏi nên Mẹ đã bảo nó thôi học , tập đi bán dần để sau này…nuôi tôi ăn học

Sáng hôm sau ngủ dậy thì nó đã đội quang gánh đi bán rồi . Nó để lại cho tôi một mảnh giấy nhỏ , dặn tôi đủ điều .Quần áo của tôi nó đã xếp gọn gàng vào ba lô rồi, trong đó còn có một ít tiền đc gói bằng giấy báo , bên ngoài là bọc ni lông , cột rất kỹ càng . Đó là số tiền mẹ để lại cho tôi , cô chú và hàng xóm dấm dúi giúp đỡ … Đủ để cho tôi ăn học trong 2 tháng..

Tôi gạt nước mắt , vác ba lô lên trường để tiếp tục đi học , để lại ở quê cô em gái bé nhỏ hàng ngày vẫn nặng nề đôi gánh trên vai, bước thấp bước cao trên những con dốc chợ miền núi ” Ai bèo lọc nậm không…..”

—————–