Chương 3

Những ngày tháng trẻ con vụng dại ấy rồi cũng trôi qua nhanh chóng , vẫn chiếc ngựa chiến ấy , tôi chở nó băng băng qua tuổi thơ , băng qua những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh ở trường huyện , nhưng tôi ko còn cố tình phóng nhanh để cho nó hoảng sợ nữa , tôi ko còn bắt nó đi bộ một đoạn rất xa khi gần đến trường để tránh bị phát hiện nữa.

Tôi chở thẳng nó vào trường , như thể một thằng anh trai chở em gái đi học . Ừ , nó là em gái tôi mà, lần đầu tiên trong đời tôi có em gái , nó lại ngoan và hiền như thế , có lý do gì để tôi bắt nạt nó hoài cơ chứ…. Tôi nhận ra điều này ,tuy muộn nhưng ko trễ .

Nó thấy tôi bắt đầu đối tốt với nó , ko còn quát mắng nó như xưa nữa, ko còn dọa đánh nó mỗi lần nó làm gì lớ ngớ nữa …Nó ko nói gì nhưng nó nhìn tôi lạ lắm , ko còn thái độ sợ sệt như trước đây nữa , hình như mắt nó có gì đó long lanh… Nếu nó là con cún con, tôi ắt hẳn nó sẽ vẫy vẫy cái đuôi bé tí….

Một ngày cuối năm lớp 9 , tôi đang ngồi học trong lớp thì nó ở đâu chạy vào , nước mắt nước mũi tèm nhem :’’Ba bị tông xe rồi anh Bi ơi, người ta đưa vô bịnh viện rồi …’’

Tôi chở nó phóng như bay vào bệnh viện , sáng nay có người mang ô tô đến chở ba tôi đi vào xã chích ngừa cho gia súc , bảo là chiều sẽ về……..

Vừa để nó xuống xe , tôi phóng như bay vào phòng cấp cứu , tôi biết nó ở chỗ nào vì bà ngoại tôi từng 2 lần nằm ở đây . Cô gì chú bác họ hàng tôi đứng chật ngoài phòng cấp cứu , ba tôi vốn hiền lành và tốt bụng nên được cả họ quý mến …Cô tôi thấy tôi đến thì chạy lại ôm chồm lấy tôi khóc nức nở . Tôi hoảng loạn mặt mày tái mét , miệng lắp bắp :’’ba …ba con..sao rồi cô ?’’

Cô ko trả lời mà đưa tay lên bụm miệng rồi nấc càng mạnh .. Tôi hoảng quá, chạy lại túm lấy anh tôi , chú tôi , bác tôi ….gào toáng lên :’’ba con sao rồi , ba con sao rồi….’’ . Không ai đủ dũng khí để nói gì với tôi , một thằng mất mẹ từ năm 3 tuổi ..Họ sợ phải chính miệng thốt ra với tôi rằng :’’ Bi à , ba con mất rồi…’’…….

Từ ngày ba tôi mất , tôi biến thành một người hoàn toàn khác , ko còn muốn quậy phá làng xóm nữa , ko còn muốn đùa giỡn chạy nhảy nữa , tôi gần như là một cái xác không hồn…. Bạn bè cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác , một ánh mắt đầy thương hại , lớp tôi còn tổ chức đến nhà tôi‘’thăm và chia sẻ’’ với tôi, tôi biết thế nên trốn sang nhà ngoại , tôi chẳng cần ai thương hại hết , tôi chẳng cần ai hết , tôi chỉ cần ba tôi mà thôi….ba ơi…. .

Con em gái tôi , từ dạo đó cũng trở nên ít nói hơn . Hằng ngày tôi vẫn chở nó đi học , vì tôi chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa là hết cấp 2 rồi , dù sao thì như ngoại tôi nói , tôi phải cố học để ba mẹ tôi ở dưới suối vàng đc yên lòng . ..

Cô tôi sang nhà nói chuyện với mẹ kế của tôi về việc để tôi qua nhà cô ở , cô sẽ nuôi và chăm sóc tôi . Tôi ở trong buồng nghe mẹ kế nói , chậm rãi và từ tốn bằng giọng Huế khá nặng , rằng bà thương tôi như con , ba tôi mất rồi nên bà phải có trách nhiệm nuôi nấng tôi nên người , bà nhất định ko để tôi phải khổ……

Từ đấy mẹ kế tôi nuôi tôi và em gái bằng gánh hàng chợ nắng đắt mưa ế , bằng những buổi sáng dậy sớm tinh sương để nặn nặn gói gói chiên chiên xào xào . Tôi nghe hai mẹ con họ thì thầm , để tránh gây ồn ‘’cho anh Bi ngủ..’’, tôi nghe con em kể chuyện đi học ở trường , tôi nghe họ nói đến những gì cao xa và tốt đẹp lắm..….. Chiếc đèn hoa kì treo ở bếp in bóng hai người phụ nữ bé nhỏ ấy vào tường , in cả vào những giấc mơ của tôi sau này, giấc mơ có mùi hành phi thơm phức….. Con bé em tôi từ dạo đấy phải dậy sớm để phụ mẹ nên bị thiếu ngủ , có lần tôi chở nó đi học , quay xe lại nhìn thì thấy tay nó vẫn bám chặt yên , nhưng mắt thì đã nhắm nghiền từ lúc nào, lông mi nó dài và cong lắm…..

Nhiều lần tôi áy náy quá , cố dậy theo để phụ làm bánh , nhưng mẹ kế nhất quyết ko cho , nằng nặc bảo tôi đi ngủ ,bà nói rằng chỉ còn vài tháng nữa là thi chuyển cấp 3 rồi , tôi nhất định phải đậu trường chuyên trên tỉnh , cứ học giỏi vào là khổ bao nhiêu bà cũng chịu được , còn con Luyến ( em gái tôi ) thì chưa phải chuyển cấp nên để nó phụ. Bà xua tôi vào ngủ như xua tà …

Cuối cùng tôi cũng đậu vào trường chuyên trên thị xã thật , con em tôi là người biết đầu tiên . Nó cầm tờ giấy báo phóng ra ngoài mương câu cá để tìm tôi , bộ dạng nó hớn hở còn hơn cả tôi . Nó đưa tôi tờ giấy , mắt nó mở to và rạng rỡ :’’anh Bi xem này.’’ . Tôi cầm tờ giấy báo trên tay , vui thì ít mà nhớ ba tôi thì nhiều.. nếu ba tôi mà còn sống , chắc chắn ông sẽ vứt cả nạng mà chạy đi tìm tôi…… ‘’Bi phải thi khối B , làm hẳn bác sĩ , bác sĩ thật , chứ ko phải bác sĩ heo như ba …’’

—————–