Chương 11

Hôm sau đi học về thì Tôi chờ Trâm Anh ở cồng trường rồi chở nó ra chợ. Tuy là thị xã nhưng ngày xưa chưa rộ lên những shop quần áo như bây giờ , mua cái gì cũng phải ra chợ mới có.

Sau một lúc đi lòng vòng thì tôi cũng chọn được một chiếc váy màu trắng ( tôi rất thích màu trắng ) . Tôi quyết định mua nó là vì lúc thấy Trâm Anh mặc nó vào thử cho tôi xem , tôi có cảm giác như chính cô bé là Luyến vậy , duy chỉ có khác ở chỗ là Luyến thì ko toe toét và nhí nhảnh xoay mấy vòng như Trâm Anh ^^! .

Tôi chở Trâm Anh đi ăn chè để cám ơn nó rồi về nhà . Chiếc váy tôi đã gói gọn gàng rồi cất đi , định bụng Luyến về sẽ mang ra tặng nó để cho nó bất ngờ.

Cả chiều hôm đấy tôi thấy vui vui , tưởng tượng vẻ mặt nó lúc nhận quà , lúc mặc váy , lúc nó xoay qua xoay lại như Trâm Anh , tự nhiên tôi thấy háo hức lạ kì.

Tôi ngồi học bài đến tận xẩm tối , lúc xem lại đồng hồ thì giật mình vì đã gần sáu giờ mà vẫn chưa thấy nó về . Bình thường mọi hôm thì gần năm giờ là đã thấy nó ở nhà rồi. Cũng hơi lo lắng nhưng nghĩ bụng chắc nó ghé chợ mua đồ gì đó nên thôi tôi cũng ko nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

Đến hơn 7 giờ vẫn chưa thấy về thì tôi hơi hoảng thật.Nó mới lên thị xã , lại mới đi bán được 1 tuần,có chuyện gì với nó thì tôi biết làm sao. Càng nghĩ càng sốt ruột , loay hoay đi qua đi lại trong phòng một lúc thì tôi quyết định lấy xe đạp chạy ra chợ tìm nó.

Vừa chạy ra đầu ngõ thì tôi thấy nó thất thểu đi về , lạ ở chỗ là không thấy quang gánh hàng đâu cả. Tôi chạy lại ngay hỏi nó thì nó mếu máo :” Người ta thu mất hết rồi anh Bi ơi..” . Tôi cố bình tĩnh để trấn an :” Sao ngoài chợ mà cũng thu à , anh thấy nhiều người bán mà” . Em bán ở chợ không được vì bị mấy bà…đuổi , nên em gánh ra khu bảo tàng..” . Nó bắt đầu khóc..

”Trời ạ , khu đấy người ta cấm bán hàng rong bao nhiêu năm nay rồi mà …~~” …

Nó cúi mặt khóc nức nở . Nhìn bộ quần áo nó nhơ nhớp và ướt đẫm mồ hôi , tóc tai thì ướt nhẹp và bết vào nhau , tôi biết là nó đã khóc lóc van xin đòi lại mớ hàng như thế nào .

Mấy ngày sau tôi chạy lên ban quản lý bảo tàng xin lại đồ mà ko dc , ngày nào cũng bắt hẹn hò chờ đợi ( ngày ấy tôi không biết là thật ra bọn nó chỉ làm tiền thôi ) .Mệt mỏi và cũng ko có thời gian , cộng thêm việc nghe con Luyến kể bị ăn hϊếp khi vào chợ bán . Tôi bảo nó :” Thôi em không cần đi bán nữa , kiếm việc khác làm đi , buôn bán vầy nắng nôi lắm”.

Cuối cùng nhờ bác Tụ mà tôi xin cho nó vào làm công nhân nhặt cuống trà của nhà máy , công việc tuy có hơi vất vả một chút nhưng đỡ được mang vác mệt nhọc ,lại ko phải lo lắng có ai bắt nạt nó hay ko , vì con dâu của bác Tụ cũng làm trong đấy , bác đã gởi gắm nó hộ tôi. Thỉnh thoảng nó còn đem ”việc” về nhà , tôi biết là nó đang cố để tôi đỡ phải vất vả và tâm trạng được thoải mái để ôn thi.

Hai anh em tôi cũng tạm sống đủ vì tôi không phải đóng học phí ( vì diện mồ côi) , lại thêm nó cũng biết tính toán chi tiêu , nó là em tôi nhưng tôi thấy nó giống..vợ hơn , nó đảm đương mọi việc trong nhà , kiện toàn và chu đáo..

Gần một năm sau đó trôi qua trong yên bình , hai anh em đứa học đứa đi làm. Buổi tối thì tôi học bài , nó đọc truyện hoạc đan những món đồ nho nhỏ . Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nó đôi khi thơ thẩn nghĩ ngợi gì đó rất xa xăm , muốn hỏi nó nhưng lại thôi , vì tôi biết nó vẫn sẽ chẳng nói gì ….Trâm Anh vẫn thỉnh thoảng sang chơi , chạy nhảy múa máy , nó lúc nào cũng làm tôi vui..

Như người ta thường nói , trước cơn bão thì bao giờ mặt nước cũng sẽ có một khoảng thời gian rất yên ả , và khoảng thời gian trên cũng chính là những ngày cuối cùng tôi và nó cảm thấy hạnh phúc nhất sau khi ba mẹ chúng tôi mất.

—————–