Chương 4: Em gái của lão công, cô ta thật nham hiểm!
Sáng dậy. Cậu nằm ngủ trên giường còn hắn thì nằm kế bên ôm cậu vào lòng ngủ rất ngon. Cậu đau đầu mở mắt ra nhìn xung quanh. Từ đầu lan xuống hạ thân cậu đều đau không thể tả nổi. Nhìn xung quanh vô cùng xa lạ chắc chắn không phải là nhà cậu rồi, cậu bật dậy thoát khỏi vòng tay rộng lớn của hắn. Cậu trố mắt xung quanh của căn phòng lộng lẫy kiêu sa rồi dừng lại nhìn hắn, hai người không một mảnh vải che thân. Đoán chắc là đêm qua xảy ra một chuyện đồϊ ҍạϊ quá sức với trí tưởng tượng của cậu. Cậu nhớ lại hôm qua...Hình ảnh đêm hôm qua như bị lưu mờ khó có thể nhớ lại được!. Cậu chỉ nhớ một điều là hắn cho cậu uống cái thứ nước chết tiệt gì đó để rồi hắn có cơ hội phát tiết trên người cậu.
Cậu nghiến răng nhìn kẻ đang ngủ say kia. Nếu có con dao ở đây, cậu đã một nhát đâm chết hắn từ lâu. Vội đứng dậy mặc đồ vào rồi lay hắn dậy.
- Này...Đoàn Sinh! Cái tên thối tha nhà anh!
Đoàn Sinh mở mắt khó nhọc. Vì chẳng có ai dám lay hắn dậy vào lúc này, khuôn mặt hắn nhíu lại nhìn cậu. Vội vàng ngồi dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ. Cậu khoanh tay đứng đó.
- Hôm qua...anh làm gì tôi? Anh nhớ không?
Hắn nhớ lại hôm qua đã làʍ t̠ìиɦ với cậu. Đôi mắt trở về trạng thái mệt mỏi, bất lực. Thật tình, hôm qua là hắn không muốn như thế nhưng cậu quá câu nhân nên mới xảy ra tình huống như thế này. Cậu bực mình lên quát lớn.
- Hôm qua anh đã...! Tôi không ngờ anh lại làm loại người này! Đoàn Sinh, anh là cái đồ...
- Xin lỗi...Do hôm qua em...nên tôi mới..._Hắn cố tình giải thích để cậu không nổi điên lên.
- Tôi làm gì?_Cậu nhíu mày gắt gỏng.
- Chẳng phải đêm qua em bảo cơ thể em nóng sao? Thì tôi mới giúp em đấy!...
Cậu nghe thế thì nói lớn hơn. Cậu không bao giờ làm những điều điên khùng như thế. Là hắn nói không đúng về cậu.
- Thần kinh! Anh nghĩ tôi là loại người như anh sao?
Cậu vẫn không tin vẫn biện minh cho mình dù cậu không hề nghĩ ngợi về điều đó là đúng hay không. Cậu vẫn tháo mắng hắn. Hắn tuy là thiếu gia giàu có của tập đoàn Đoàn Thị nhưng vẫn im lặng mặc cho cậu chửi bới. Vì hắn biết, người làm cậu ra như thế này chính là hắn. Mà nghĩ mới nhớ, sao cậu lại nóng nhỉ? Sau khi uống thứ nước mà Đoàn Y đưa cho thì cậu mới bị như thế. Hắn bỗng nhếch môi nói.
- Đoàn Y... Phen này em làm anh khó xử rồi đây! Em đúng là một đứa con gái nham hiểm...
Cậu nói.
- Anh cho tôi uống thứ nước gì vậy hả??
- Là nước chanh đó. Nhưng nghe tôi nói đi, em gái rồi làm em gái tôi nó đang...
Chưa nói xong thì 1 tiếng mở cửa chen ngang vào giọng nói hắn, giọng nói ngái ngủ của một đứa con gái.
- Cái gì mà ồn ào quá vậy? Không cho người ta ngủ gì hết à có biết là hôm qua xem phim Yaoi không??
Hắn tròn mắt nhìn cô.
- Đoàn Y...??
- Là cô??_Cậu trợn mắt ngạc nhiên.
Cô dùng gương mặt tươi vui hớn hở nhìn hai người, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng. Kèm theo cử chỉ chào ngày mới với chất giọng chua như chanh.
- Chào hai người, hai người mới ngủ dậy hả??
- Sao cô có mặt ở đây?_Cậu nói một cách ngu ngốc.
Cô hoang mang.
- Anh bị điên à??. Nhà tôi thì tôi ở chứ sao?? Đi xuống ăn cơm đi, cho giải bớt rượu và MỆT MỎI!!
Hai chữ cuối cô lấy hơi lên với vủng ý đen tối. Hắn đứng dậy định đi lại cô nhưng quên một thứ làm cô hét lên.
- Ah...anh hai, anh chưa mặc quần!!_Cô lấy tay che mắt nhưng để lộ hai bên.
Hắn đỏ mặt luống cuống kéo chăn rồi che lại hạ thân dưới. Đường đường là một thiếu gia băng lãnh thế mà giờ gặp cái tình huống muốn nhập thổ với cô em gái này. Cậu hét lớn.
- Làm ơn giữ ý tứ chút đi!
- ...Tôi xin lỗi!. Nhưng này, em có bỏ gì vào nước chanh không??
Cô nghe thế thì nói. Vẫn chưng cái mặt ngây thơ nhìn anh.
- Oan cho em quá, anh không có tin em!
Anh biết là cô làm nhưng cô vẫn cố tình chối. Anh như muốn nổi điên lên. Cậu chen vào.
- Ly nước ở đâu ra??...Sau khi tôi uống nó thì cơ thể của tôi nóng lên không ngừng!
- Có phải quản gia pha không?_Anh hỏi tội.
- Bà ấy pha nhưng em không thấy bà có bỏ gì vào hết, anh làm thì đừng có đổ lỗi cho người khác!_Cô bĩu môi nhìn chỗ khác.
- Em...!_Anh bất lực.
Suy nghĩ hồi lâu rồi nham hiểm hỏi.
- Thế hai người đã cᏂị©Ꮒ nhau chưa??
Cả hai im lặng không dám nói gì. Cô biết hết nhưng vẫn cố tình hét toán lên.
- ANH HAI...ANH ĐÃ "THƯỢNG" CON NHÀ NGƯỜI TA PHẢI KHÔNG??
Cô dùng cái vẻ mặt phấn khởi rồi nhảy dựng dựng lên.
- Em im đi, em muốn cho cả thế giới biết à?...
Cậu giờ mệt mỏi không muốn nói gì với hắn. Cậu dùng chất giọng bất lực nói với hắn.
- Tôi rời đây, đừng bao giờ cho tôi thấy mặt anh nữa...Tôi không muốn gϊếŧ anh rồi ở tù đâu!
Cậu dùng đôi mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào anh. Anh gục mặt xuống, cậu bỏ đi mất. Đi ngang qua cô, vẻ mặt cô nói lên tất cả...Là cô đã làm. Ánh mắt xảo quyệt nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên tỏ vẻ đắc thắng. Cậu vẫn hỏi lại lần cuối.
- Là cô làm!
Cô nhún vai nở nụ cười thân thiện kèm theo một câu xanh rờn.
- Anh đoán xem!:))))
Cậu bỏ đi mất khỏi căn nhà.
Sau khi cậu đi. Hắn đã mặc đồ vào, kéo cô vào phòng rồi đẩy cô xuống giường. Cô sợ hãi đáp.
- Anh định làm gì em??~~~~
- Đừng có xàm nữa, nói đi người bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© là em có phải không??
Cô thở dài, ánh mắt điềm đạm quyết đoán trở về lại với cô. Khuôn mặt băng lãnh hiện ra trước mắt hắn, hết vui nên cô không thèm biểu lộ tính vui vẻ nữa.
- Nếu anh muốn biết là ai...Thì phải hỏi anh chứ!
- Ý em là sao??_Hắn khó hiểu.
- Ngay từ đôi mắt của anh dõi theo cậu ta thì em đã biết anh muốn thao cậu ta rồi! Anh không cần em giúp anh đưa cậu ta về bên anh sao??
- Ca ca à. Một khi em muốn làm điều gì, cái não em sẽ làm những điều em muốn! Không ai có thể tránh được nó!_Cô kiêu căng nói.
- Em nhìn xem, giờ em hại chết anh rồi. Anh mới kết bạn với cậu ấy giờ em lại phá nát!
- Anh cứ yên tâm đi, em sẽ đưa hắn về tay của anh thật ngọt ngào!_Cô đứng dậy lạnh lùng bước đến anh.
- Em muốn làm gì cậu ấy??_Hắn hỏi.
- Từ từ rồi anh sẽ biết!
Một ý định nhen nhóm trong người cô bắt đầu bộc lộ ra bên ngoài. Cô cười nham hiểm.