Chương 2: Lời tiên tri thành hiện thực
Khi cậu đã say mềm. Khuôn mặt cậu đỏ ửng lên nhìn rất dễ thương làm cho anh xao xuyến. Sự đáng yêu ấy dường như không có điểm dừng. Không kiểm soát được hành động, anh vô tình chạm nhẹ môi mình vào cậu. Định đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu nhưng chưa kịp.
Dù là cậu say nhưng lại hất anh ra. Cậu như một kẻ khờ khạo bảo nhỏ với anh.
- Đừng, đừng ăn môi của tôi!_Cậu quơ tay.
- Ăn môi?... Là hôn đấy đồ ngốc!
Ý của cậu anh rất hiểu rõ. Nhưng anh phải giữ tự trọng cho cậu vì mới gặp không thể làm điều này với anh. Vì nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu sẽ hận anh cả đời!. Anh áp sát vào vành tai cậu.
- Này, nhà cậu ở đâu!
- ...Ơ, nhà tôi ở đằng kia kìa...Hí hí hí!_Cậu cứ như trẻ con trước mặt anh.
- Ừ ừ..._Anh bất lực nhìn.
Cứ hỏi nhà cậu có lẽ sẽ tới sáng. Buộc quá anh phải đưa cậu về nhà mình...Anh đang lái xe thì cậu ngồi ở bên cạnh vẫn còn chưa ngủ, đang lái thì cậu với tay anh rồi ôm, khóc lóc nói với anh.
- Đoàn Sinh, anh có biết gì không? Huhuhu! Đã 22 năm trời rồi đó...
Cậu làm anh hết hồn, cũng may là tay lái cứng nên không gặp chuyện gì. Biết vậy để cậu ngồi hàng sau cho yên bình. Anh giật mạnh cũng không được nên đành buông thõng tay cho cậu ôm lấy cánh tay m còn tay kia tiếp tục lái xe.
Anh hỏi câu.
- Thế 22 năm như thế nào?
- 22 năm trời...Chưa mối tình nào vắt vai!!Anh có thấy buồn cho tôi không?. Huhuhu, nhan sắc tôi cũng đâu có tệ!...Lũ con gái chỉ muốn bám víu lấy nhà giàu, dù tôi có làm cách nào cũng không thể có được một người bạn gái!...Đau đớn quá!!!
- ...Lo học đi, yêu đương gì?_Anh nhíu mày.
Nghe thế, cậu bất giác nói trong sự mất nết của bản thân.
- Trời ơi, mấy người nói câu này là sai, yêu chúng ta nên dính vào một lần để hiểu cảm giác như thế nào!... Anh cứ thử đi, mùi vị cũng không tệ!_Cậu vui vẻ nói.
- Vậy cậu yêu rồi sao?
- Ừ, lúc trước tôi đã từng yêu một cô gái học cùng khóa, sắc đẹp cũng chỉ hạng bình thường nhưng có lẽ tính cách cô ấy rất dịu dàng nên tôi mới thích!. Nhưng trớ trêu thay, khi tôi phát hiện một điều đau lòng..._Cậu lau nước mắt.
- Điều gì?..._Anh tò mò hỏi.
- Cô ấy thích con gái đó!
Khi nghe xong câu nói này, anh bật cười thương tiếc cho số phận cậu nhưng nếu cô ấy không yêu người cùng giới thì giờ chắc cậu đã có người yêu rồi!. Thấy anh cười cậu ngỡ anh cười nhạo mình. Cậu gắt lên.
- Cười cái gì? Bộ anh thích lắm sao??... Đồ ác nhân!
- Tôi cười vì cậu quá ngốc!
.............................................
/ 5 phút sau /
Anh chạy về đến dinh biệt thự của mình. Lay cậu dậy nhưng không được, cậu đã ngủ từ lúc nào nên anh bế cậu vào nhà luôn. Quản gia thấy anh về thì cuối chào cùng với người hầu.
- Cậu chủ mới về!
Anh không mảy may mà bế cậu lên trên cầu thang. Đám người hầu thấy người anh đang bế là nam nhân nên cũng không dám nói gì vì sợ anh tức giận. Vừa lúc đó, cô bước xuống khỏi cầu thang rồi nhìn anh.
- Sinh Sinh, dẫn thanh niên nào về nữa đấy???
- Này, kêu anh hai như thế đó hả??_Anh nghiêm giọng.
- Em hỏi là ai vậy?_Cô không sợ mà còn hỏi lại anh lần nữa
Cô đi lại gần. Thoáng nhìn một phát biết ai liền. Cô cũng diễn sâu giật thoát mình nhìn chằm chằm cậu. Là tên hồi chiều mới gặp, cô tròn mắt nói nhanh.
- Là bé thụ nè!
- Bé thụ?? Em quen Thạc Dương à?_Anh suy nghĩ.
- Ờ, em gặp anh ta hồi chiều ở trong thư viện! Còn anh, anh đâu có bao giờ làm bạn với mấy tên kém tuổi anh đâu?_Cô nghi ngờ.
- Ừ...thì anh chỉ nói vậy thôi, chẳng lẽ em muốn anh cô đơn không bạn bè tới già à?.
- Vậy sao không chờ anh ta về nhà!?.
Cô cười nham hiểm nhìn anh. Gã mệt mỏi với cô em gái này thật sự, cứ mỗi lần gặp lại hỏi những câu làm cho anh nhức cả đầu. Nói giọng bất lực nhìn nhỏ em.
- Thì cậu ta say quá nên mới đưa về nhà này. Sáng hôm sau em sẽ không thấy cậu ta nữa đâu!. Anh được lên phòng chưa?, sắp gãy tay anh rồi nè. Em né sang một bên dùm anh!... À mà quản gia pha dùm tôi cốc nước chanh giải rượu nhé!
- Vâng_Quản gia gật đầu.
Nói xong hắn bế cậu lên cầu thang rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Bà quản gia bỏ vào phòng bếp. Cô nảy ra một ý định vô cùng điên rồ nhưng có thể thỏa mãn được cô. Đợi bà quản gia pha xong ly nước xong. Cô bảo.
- Quản gia cứ nghỉ ngơi đi, con đem lên đưa anh ấy cho!
- Vậy được không? Phiền cô chủ lắm!
- Dạ không sao, dù gì con cũng định lên phòng nên cứ giao cho con được rồi!
Nói xong, cô lấy ly nước trên tay quản gia. Quản gia không dám nói gì vì không dám cãi lệnh của cô.
Bà nhẹ nhàng gật đầu.
- Vậy cảm ơn cô chủ!
...Cô đem lên phòng đứng trước cửa phòng anh, rồi cô nhìn xung quanh xem có ai không. Vội móc từ trong túi áo ra một viên thuốc để vào cốc nước, mấy giây sau viên thuốc tan rất nhanh hòa quyện vào ly nước chanh. Cô cười da^ʍ, lắc đầu trong sự thỏa mãn.
- Lần này lời tiên tri của mình là đúng rồi. Và được ăn mặn miễn phí! Ôi mô, sao mình hay thế? Đúng là Đoàn Y có khác. Mày thông minh quá há há há há!!!!
Là sau đó là màn cười mất nết của một cô gái được mang danh là tiểu thư con nhà giàu.