Chương 1

"Dao Dao, em gái con, con bé… con bé đã xảy ra chuyện rồi, con đến bệnh viện mau đi."

Khi nhận được cuộc gọi, tôi đang mặc váy ngắn áo khoác da, trang điểm đậm màu khói, đang uống rượu và chơi oẳn tù tì với một đám đầu gấu trong quán bar, tôi lập tức đá đổ một bàn chai rượu, quay người và phóng xe máy như bay đến bệnh viện.

Tôi đến bệnh viện đúng lúc nhìn thấy em gái mình máu me đầy người đang được đẩy vào phòng mổ, khuôn mặt xinh đẹp chi chít những vết xước, máu thịt lẫn lộn, chiếc váy hoa trắng bị xé thành từng mảnh, khó khăn lắm mới che được những bộ phận quan trọng. Tuy nhiên, phần da lộ ra lại đầy những vết thương ghê người, đặc biệt là phía dưới máu vẫn không ngừng chảy, lập tức, mắt tôi cay xè và đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, ngọn lửa giận dữ hừng hực trong tôi.

"Kiều Kiều..."

Tôi muốn lao tới ôm em gái nhưng bác sĩ đã chặn tôi lại ở ngoài phòng mổ, tôi thấy bố mẹ khóc lóc thảm thiết, tôi phẫn nộ gào lên.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy!"

"Một học sinh nhìn thấy một đám học sinh nữ vây quanh Kiều Kiều, lăng mạ, đánh đập, bắt con bé quỳ xuống, dập đầu, xin tha, bọn chúng dùng giày cao gót giẫm lên bàn tay học dương cầm của em con và giẫm nát từng ngón tay của con bé. Chúng nó thậm chí còn dí tàn thuốc vào cánh tay em con, bọn chúng bắt nạt em con không chỉ một lần”.

Mà lần này còn tàn nhẫn hơn, chúng thọc một thanh sắt nóng đỏ vào phần dưới cơ thể của con bé, khuấy động, rút

ra rồi lại nhét vào.

Trong đầu tôi dường như có tiếng la hét của em gái trộn lẫn với tiếng cười ngạo mạn và phóng đãng của kẻ bắt nạt, kí©h thí©ɧ thần kinh của tôi, bùm một tiếng..., lý trí của tôi đã tan vỡ. Tôi nghĩ rằng có lẽ từ lúc này, tôi điên rồi!

Tôi nắm chặt tay và đấm vào tường mạnh đến mức các khớp xương của tôi lập tức đỏ bừng.

Mẹ ôm chặt lấy tôi và gần như gầm nhẹ nói.

“Báo cảnh sát, chúng ta đã báo cảnh sát rồi! Mẹ tin cảnh sát sẽ cho chúng ta một lời giải thích công bằng! Bạn học đó cũng đồng ý làm chứng cho chúng ta. Dao Dao, đừng xúc động!"

Khi em gái tôi đang ở phòng chăm sóc đặc biệt và chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi đã nhìn thấy lũ ác ma gϊếŧ người và cha mẹ của chúng ở đồn cảnh sát.

“Chỉ là chuyện trẻ con cãi nhau vặt vãnh thôi mà đã bị đưa đến đồn cảnh sát, các người có cần thiết phải làm quá lên như vậy không?”

“Các người muốn tống tiền đúng không? Ông đây có rất nhiều, chỗ này có 10 vạn, đủ mua tính mạng của con gái các người rồi chứ?"

“Người làm ăn như tôi mỗi phút kiếm cả trăm vạn, giờ lại phải đến đây xử lý việc cỏn con này, còn không phải là đòi tiền ư? Toàn thân toát ra mùi vị nghèo nàn cổ hủ, chắc cả đời chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như thế này đâu!"

Người cầm đầu đám phụ huynh ném một xấp tiền vào mặt bố tôi, toàn bộ số tiền đều rơi vương vãi xuống đất.