Mùa đông trên núi lạnh buốt, ban đêm lại càng lạnh hơn.
Hai người ngủ trong hai cái chăn, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Không biết gà nhà ai nuôi mà lại gáy vào lúc nửa đêm, gáy to từng tiếng làm cho Trì Uyên càng thêm bực bội, anh cởϊ áσ ngoài, nghiêng người nằm chơi điện thoại, tín hiệu ngắt quãng, khó chịu trong lòng càng lúc càng tăng lên.
Sau hồi lâu không thể xem thêm một tấm hình nào, Trì Uyên rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, đập điện thoại xuống gối.
Hàng Tuyên hoảng sợ, vội vàng nhắm chặt mắt.
Hai người mặt đối mặt, một người giả vờ ngủ, người kia nheo mắt lại, hiển nhiên là thấy được động tác nhìn trộm của Hàng Tuyên.
Trì Uyên cảm thấy buồn cười, lại nhớ tới người con trai này lúc nãy như cô vợ nhỏ nắm góc áo của anh, “Em là của anh”, giọng nói cực kỳ đáng thương, giống như giây tiếp theo có thể khóc lớn lên vậy.
Trì Uyên nghiền ngẫm nhìn Hàng Tuyên một hồi, khiến cậu bị nhìn đến run rẩy.
“Này.” Trì Uyên lại cầm điện thoại lên, để đèn màn hình chiếu sáng một khoảng phòng, anh nhìn đến hàng mi dài của cậu, thật ra khuôn mặt này, đừng nói là sinh ra trong vùng quê, nếu mà sinh ra chỗ anh đang ở cũng có thể rất nổi tiếng.
Hàng Tuyên thật cẩn thận mở mắt lên một chút, ngón tay vì khẩn trương mà nắm chặt chăn bông, “Dạ?”
“Trước đây, có phải có rất nhiều người đến nhà cậu cầu hôn không?”
“….Vâng.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu, ừm, mới đồng ý kết hôn?”
“Năm nay trong nhà cần tiền, em trai thi đậu đại học, phải tới chỗ rất xa để học.”
Trì Uyên nhìn đôi mắt thâm quầng của Hàng Tuyên, lập tức có chút đau lòng.
“Vì Cha tôi đưa sính lễ nhiều nhất, nên cậu mới chịu nhà tôi?”
“Đúng vậy.”
Trì Uyên nhìn cậu, thật ra việc gì phải suy nghĩ nhiều, yên tĩnh lại ngoan ngoãn, càng làm cho người ta thích.
“Nếu, ngày mai tôi thật sự đưa cậu về nhà, tôi không lấy lại sính lễ, chỉ đơn giản là đưa về nhà, cậu tiếp tục sống cuộc sống của mình, sẽ thế nào?”
Sau khi nghe xong Hàng Tuyên lập tức sững người.
“Sẽ giống như cha nói sao, không ngày nào được yên ổn?”
Hàng Tuyên cắn môi, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi, “Mấy ngày nữa anh đi rồi, đúng không? Phải chờ tới Tết năm sau mới về lại ạ?”
Trì Uyên không hiểu chuyện gì, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy thì… Anh đừng đưa em về, anh đi rồi thì không còn nhìn thấy em nữa, mắt không thấy tâm không phiền, em cũng sẽ không đi làm phiền anh.” Hàng Tuyên vừa nói mắt vừa hiện thêm một tầng nước, “Em sẽ ở lại nhà anh, còn có thể chăm sóc cho cha với dì Trương.”
Trì Uyên câm nín.
Hàng Tuyên thấy anh im lặng, lại thấp giọng nói, “Nhưng mà, nhưng mà, em muốn mang thai con của anh.”
Trì Uyên sắp phát điên.
“Nếu không cha sẽ khinh thường em, em cũng…” Hàng Tuyên do dự mãi, nhưng vẫn không dám nói ra câu “Em cũng sợ cha anh muốn tự mình sinh con kế thừa dòng dõi*.”
*ý ẻm là ẻm sợ cha của Trì Uyên bắt ẻm mang thai con của ổng
Trì Uyên tâm phiền ý loạn*, mở chăn ngồi dậy, châm một điếu thuốc.
*lòng dạ rối bời – 心烦意乱 phiền muộn trong lòng, bực dọc
Hàng Tuyên co ro trong chăn, không dám hé răng nửa lời.