Đúng giờ Thư Ưu có mặt ở sân bay, trong đầu còn suy nghĩ coi lúc đi ông chủ mặc quần áo như thế nào, để dễ nhận diện.
Lo quá.
Một thân xanh lục quê mùa chói mắt, nhìn khắp ở đây không lòi ra được người thứ hai mặc như vậy.
Thư Ưu cười toe toét vẫy tay với ông chủ mình, nhưng khi nhìn kĩ thì tay cũng cứng lại.
Ngoài ông chủ ra, quả thật có người thứ hai.
Hàng Tuyên theo sát phía sau Trì Uyên, ôm trong lòng khăn quàng cổ Cashmere dính đầy bùn đất, đôi mắt phát sáng nhìn ngắm xung quanh.
Trì Uyên xem nhẹ khuôn mặt biến sắc của Thư Ưu, nói, “Đi lấy xe trước đi.”
Chiếc xe vững vàng chạy về hướng Sơn Hải Quan.
Trì Uyên ngồi phía sau chăm sóc cho Hàng Tuyên, thả lỏng người, thở dài một tiếng, hỏi Thư Ưu, “Công ty thế nào?”
Khi có người khác, Thư Ưu vẫn chừa mặt mũi cho Trì Uyên, “Quy quy củ củ, phát triển không ngừng.”
Trì Uyên cười nhẹ “Da cậu*”, lại nói, “Có socola không?”
*Chả hiểu câu này muốn nói cái gì luôn
Thư Ưu kinh ngạc, “Sao anh biết tôi có socola?”
“Trên khóe miệng còn dính rõ vậy.” Trì Uyên nghiêng người, đưa tay, “Có thì cho tôi một miếng, đói quá.”
Mặt Thư Ưu có chút đỏ, hắn yên lặng lấy trong túi ra một thanh socola nhập khẩu từ Anh đưa cho Trì Uyên.
Lúc hắn đợi ông chủ, trùng hợp máy bay của Viên Khởi cũng đáp, chạy tới chơi với hắn, không chỉ đút hắn ăn socola, mà còn ôm hôn hắn bất chấp đám đông.
Thư Ưu nhìn kính chiếu hậu, ngọt ngào lại xấu hổ lau lau khóe miệng.
“Đây.” Trì Uyên đυ.ng đυ.ng Hàng Tuyên đang bận nhìn ngoài cửa sổ ngay cả tư thế nãy giờ cũng không thay đổi, có chút buồn cười nói, “Chỉ lo bắt máy bay với đuổi theo xe, ăn lót dạ trước đi.”
Thư Ưu nén lại máu bà tám, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Hàng Tuyên quay đầu lại, đúng là có chút đói, cậu nhận lấy, nhìn bao bì tinh xảo được in tiếng Anh phức tạp.
“Anh cũng đói, chúng ta chia đôi đi.”
“Em ăn hết đi.”
Trì Uyên lấy socola, lột vỏ, đặt lại vào tay Hàng Tuyên, “Vẫn còn chưa chảy, hương vị nhất định rất ngon.”
Thư Ưu không kiểm soát được mà hóng chuyện, trộm liếc mắt về kính chiếu hậu, nhìn thấy được nét mặt dịu dàng của ông chủ.
Nét mặt dịu dàng? Chỉ là vẻ bề ngoài.
Trong lòng Trì Uyên đang tự mắng mình khốn nạn.
Một thanh socola, Hàng Tuyên đều nhớ thương muốn chia cho anh một nửa.
Nhưng hôm đó, anh lấy đi rất nhiều đồ ăn vặt từ cha mình, đem đi tặng cho người ta.
Không hỏi Hàng Tuyên câu nào, em đã ăn chưa? Em có muốn ăn không? Để lại một ít cho em ăn nha.
Đúng là thằng khốn.
Trì Uyên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hàng Tuyên, tâm trạng tốt lên được một chút, “Đắng không?”
Hàng Tuyên lắc đầu, đợi vị ngọt tan hết trong miệng, mới nói, “Ăn rất ngon, để em chia cho anh một nửa ăn thử.”
Trì Uyên cười, quả nhiên, anh chính là thằng khốn.
Xe dừng ở Sơn Hải Quan.
Thư Ưu cũng xuống xe, mở cửa xe cho Trì Uyên, hắn hiện tại chỉ muốn được phi ngay về nhà.
Lúc này Trì Uyên mới phản ứng “Tôi vẫn chưa giới thiệu cho em biết phải không?”.
Anh vỗ vỗ Thư Ưu, nhìn Hàng Tuyên nói, “Thư Ưu, cậu ấy là trợ lý toàn năng, là phó lãnh đạo trong công ty bé như hạt mè của tôi.”
Hàng Tuyên cười với hắn, “Chào anh, cảm ơn socola của anh.”
Thư Ưu rốt cuộc có thể trắng trợn táo bạo đánh giá Hàng Tuyên, thấy cậu với ông chủ cùng mặc áo khoác quân đội, trong đầu bắt đầu vẽ ra đủ viễn cảnh, cũng may hắn vẫn rất chuyên nghiệp, “Không phải ngại.”
Trì Uyên lại ôm Hàng Tuyên, “Hàng Tuyên, em ấy là của tôi…”
Im lặng.
Sau đó thì sao?
Vợ? Trì Uyên thừa nhận hay không thừa nhận, anh mới không nghe theo cha sắp đặt.
Người yêu? Trì Uyên do dự, đúng là cả hai đều có chút thích nhau, đi?
Em trai? Trì Uyên yên lặng, mặc dù so với anh thì có vẻ nhỏ tuổi hơn, nhưng nếu tương lai thật sự trở thành người yêu, thì phải giải thích thế nào.
Trong lòng Thư Ưu gào thét chờ mong, “Ông chủ mau nói tiếp đi chứ! Là cái gì của anh?!”
Hàng Tuyên lên tiếng, vẫn một nụ cười mang theo má lúm đồng tiền, “Ờm, tôi là Trì Uyên.”
Trì Uyên: “……”
Thư Ưu: “……”
Thư Ưu sốt ruột rít gào, nói thì phải nói cho hết chứ, cậu là cái gì của Trì Uyên! Mau đem phần quan trọng nhất nói ra đi!
===================