Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Đừng Sợ Anh

Chương 4: Đây là chỗ của con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khắc Dận bật cười kinh bỉ: “Ông tự mà nuôi đi.”

Sau đó hắn quay lưng trở về phòng.

Ông Khắc cũng cười kinh một tiếng: “Thằng nhóc thúi.”

“Cứ đợi mà xem.”

Tống Thư rất ngoan, không dám gây phiền phức cho ai.

Hằng ngày cô bé đến trường học, buổi chiều sẽ được chú Vương lái xe đến đón về.

Về đến nhà thì tự mình chạy ra vườn chơi.

Đến tối, cô bé sẽ cùng ông Khắc dùng bữa.

Ông Khắc lên tiếng hỏi: “Thư Thư, mấy ngày nay con sống ở đây có quen chưa?”

Tống Thư đang cúi đầu ăn liền giật mình, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn ông: “Dạ quen ạ.”

Ông Khắc cười cười: “Vậy thì tốt.”

Bỗng nhiên ở ngoài sân vang lên tiếng xe mô tô gầm rú như mãnh hổ.

Quản gia liền nói: “Chắc là thiếu gia về.”

Ông Khắc lập tức lên tình thần, nói với bà ấy: “Mau kêu nó vào đây cùng ăn tối.”

Bác quản gia chạy ra ngoài sân, ít phút sau thì có tiếng bước chân mạnh mẽ đi vào phòng ăn.

Khắc Dận mặc trên người bộ đồ đua xe màu đen, hai tay đút vào túi quần bước vào trong.

Khi hắn đi về phía Tống Thư, cô bé hơi sợ hãi cúi đầu xuống.

Khắc Dận dừng trước mặt Tống Thư, ánh mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của cô, nói: “Đi ra.”

Tống Thư giật mình, lập tức nhảy xuống khỏi ghế.

Vì cô bé còn nhỏ, ghế ngồi lại cao hơn chân nên khi nhảy xuống, cả người Tống Thư liền té ạch xuống sàn nhà.

Bác quản gia giật mình, chạy tới bế cô bé lên.

Bà ân cần hỏi: “Có sao không con?”

Trong khi đó, Khắc Dận đã kéo ghế ra và ngồi xuống.

Ông Khắc nhăn mày với hắn: “Còn nhiều chỗ như vậy, tại sao cứ giành với Thư Thư làm gì?”

Mặt mũi hắn lạnh lẽo, nói một câu: “Đây là chỗ của con, không ai được giành.”

Tống Thư ôm lấy chân quản gia, mím môi nói: “Thư Thư ăn xong rồi, Thư Thư có thể về phòng được không?”

Khắc Dận đẩy dĩa ăn bằng silicon của cô bé sang một bên, mắt liếc xuống, giọng nói lạnh lùng: “Mới ăn có nhiêu đó mà no rồi à.”

Tống Thư sợ hãi núp ra sau lưng quản gia, run rẩy không dám lú mặt ra.

Khắc Dận thấy cô bé sợ mình như vậy liền có chút sảng khoái trong lòng.

Hắn nói với quản gia: “Nếu em ấy đã ăn no rồi thì dẫn em ấy lên phòng đi.”

Bác quản gia bối rối nhìn đĩa ăn của Tống Thư, thật ra cô bé chỉ mới ăn được vài muỗng, làm sao mà no chứ.

Khắc Dạ nhìn đĩa ăn trước mặt, ra lệnh cho người hầu đứng gần đó: “Đem đồ ăn thừa này đổ đi.”

“Vâng ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »