Chương 3: Nuôi vợ từ bé

Khắc Dận nhìn những cái chảo, nồi, tô chén, trái cây bằng đồ chơi nằm trên thảm, lên tiếng hỏi: “Đang chơi đồ hàng sao?”

Tống Thư gật đầu, trên mặt là sự ngây thơ nhìn hắn.

Lúc này, quản gia từ trong bếp chạy ra: “Chào thiếu gia.”

Hắn nhìn bà, lạnh lùng nói: “Chăm sóc em ấy cho tốt.”

Bà ấy cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”

Tống Thư được sắp xếp học ở một trường mẫu giáo quốc tế.

Từ khi vào đây cô bé bắt đầu vui vẻ hơn, bởi vì ở đây cô bé có bạn chơi cùng.

Còn ở trong biệt thự, cô bé chỉ có thể tự chơi một mình.

Mỗi ngày, Tống Thư sẽ được quản gia đánh thức rồi đánh răng rửa mặt, sau đó là ăn sáng xong thì sẽ được tài xế chở tái trường.

Tài xế ở Khắc gia cũng là chồng của bác quản gia, ông ấy đã hơn 50 tuổi, nhìn có vẻ đã già.

Ông ấy cũng giống như quản gia rất hay quan tâm tới Tống Thự.

“Hôm nay tiểu thư mặc váy đáng yêu quá.”

Tống Thư cười tươi nói: “Cảm ơn chú Vương.”

“Chào dì Vương con đi học.”

Cô bé vẫy tay chào tạm biệt bác quản gia rồi leo lên xe.

Trên đường xe chạy ra cổng, thì bắt gặp Khắc Dận đang tập thể dục chạy về.

Tống Thư nhìn thấy liền lập tức thụp đầu xuống dưới cửa xe.

Khi chiếc xe chạy ngang người Khắc Dận, hắn quay đầu vào ghế sau đến khi cả hai vượt qua nhau.

Chú Vương ngồi trên ghế lái, cười hỏi: “Tiểu thư rất sợ thiếu gia sao?”

Tống Thư ngồi nghiêm chỉnh lại, khi nghe ông ấy hỏi, cô bé tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc thì lắc đầu nói: “Không có ạ, nhưng cháu thấy anh ấy khó gần ạ.”

Chú Vương nói: “Có thể do ông chủ bà chủ mất khi cậu ấy còn quá nhỏ cho nên cậu ấy mới trở nên như vậy.”

Cô bé nghe xong hai mắt liền chớp chớp liên tục như đang tiếp nhận thông tin mới: “Thì ra anh ấy cũng giống như cháu sao ạ?”

Giọng nói của Tống Thư ngọt ngào chứa đầy ngây thơ.

Chú Vương chợt nhận ra mình đã lỡ lời, đau lòng nhìn cô bé đang ngồi ở ghế sao thông qua kính xe.

Hai đứa trẻ này đều có hoàn cảnh giống nhau.

Nhưng Tống Thư lại rất lạc quan và hay cười.

Hi vọng cô bé có thể truyền một ít sự lạc quan của mình cho Khắc Dận.

Khi Khắc Dận vào trong biệt thự, hắn gặp quản gia, thuận miệng hỏi: “Cô bé kia đi đâu vậy?”

Quản gia dừng lại, cung kính trả lời hắn: “Thưa thiếu gia, tiểu thư đi học mẫu giáo ạ.”

“Ưʍ.”

Hắn đáp một tiếng rồi đi lên phòng.

Đến bây giờ hắn cũng không hiểu tại sao ông nội của mình lại nhặt một đứa trẻ ở cô nhi viện về để làm vị hôn thê của hắn.

Khi hắn hỏi thì ông Khắc lại cười to nói ra bốn chữ: “Nuôi vợ từ bé.”