Chương 45: Ngoại truyện: Tự gây nghiệp chướng, không thể sống
“Mạch Tử, tớ béo lên phải không?”
Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại trước gương, khuôn mặt hơi nhăn lại. Mạch Tử với lấy cái mũ trên giá, ngoảnh lại úp lên đầu cô, nhân tiện liếc cô một cái:
“Béo hay không không quan trọng, dù gì lão chồng cậu cũng không chê, cậu sợ cái gì nào?”
“Cái gì mà “lão chồng”?”
Hạ Tử Khâm chẳng thích nghe Mạch Tử gọi Tịch Mộ Thiên như vậy: “Tịch Mộ Thiên chẳng già tẹo nào!”
Mạch Tử xí một tiếng dài: “Xem ra vẫn thắm thiết lắm, nhưng tớ nghe nói tuổi tác của đàn ông phải xét từ phương diện khác kia!”
“Phương diện nào?”
Hạ Tử Khâm đặt cái mũ lại vị trí cũ, kéo tay Mạch Tử dò hỏi. Mạch Tử cười he he rồi vắt mấy bộ quần áo đã chọn lên tay, giao cho cô bán hàng đứng bên cạnh. Dù gì hôm nay cũng được dịp móc hầu bao của đại gia, Hạ Tử Khâm tiền nhiều như nước, Mạch Tử có tiêu chút đỉnh cũng coi như là giúp cô quyên góp cho người nghèo mà thôi.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình mời mọc:
“Hôm nay chỗ chúng tôi có rất nhiều đồ lót mới về, các chị có muốn xem thử không ạ?
Hạ Tử Khâm chẳng hứng thú nhưng mắt Mạch Tử đã sáng lên, vội vàng gật đầu. Cô nhân viên dẫn hai người ra khu bán đồ lót, Mạch Tử lướt hết một lượt rồi lấy ra một bộ, ghé vào tai Hạ Tử Khâm thì thầm: “Bộ này hợp với cậu, mặc lên đảm bảo lão chồng cậu sẽ như sói vồ cừu non cho xem, cho dù già mấy cũng phải cứng thôi!”
Hạ Tử Khâm trừng mắt nhìn Mạch Tử: “Còn lâu anh ấy mới già nhé!”
Liếc nhìn bộ nội y trên tay Mạch Tử, màu tím sang trọng rất đẹp, bên trên còn thêu hoa, đường viền có ren màu xanh, nếu người nào trắng mặc lên chắc chắn sẽ đẹp lắm. Nhưng mà…
Hạ Tử Khâm chỉ vào bông hoa thêu nổi trên áo, nói: “cái này không ổn, sẽ bị lộ ra áo ngoài mất!”
Mạch Tử phì cười:
“Cậu ngốc thế! Cái này không phải để cậu mặc bên trong mà là để mặc cho ông chồng của cậu ngắm cơ mà. Hiểu chưa hả? Cậu mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp!”
Nói rồi Mạch Tử ngoảnh sang hỏi cô bán hàng: “Loại này size của cô ấy, có tất cả mấy màu?”
Nhân viên bán hàng vội nói bốn màu, ngoài tím và đen ra còn có màu đỏ đun và xanh lá.
“Mỗi loại hai bộ!”
Mạch Tử nói rồi quay sang chìa tay ra trước mặt Hạ Tử Khâm: “Đưa thẻ đây cho tớ!”
Hạ Tử Khâm lấy ví tiền ở trong túi xách đưa cho Mạch Tử, Mạch Tử mở ví ra, toàn là thẻ tín dụng. Mạch Tử phì cười, đưa một tấm thẻ trong số đó cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng mừng lắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, nhiệt tình đưa hai vị khách sộp đến quầy nghỉ ngơi ngồi đợi, sau đó còn bê cà phê đến phục vụ rồi mới đi quẹt thẻ.
Hạ Tử Khâm nhấp ngụm cà phê và nói: “Tịch Mộ Thiên cho tớ hai tấm, còn lại là bố tớ và Phi Lân nhét cho đấy, thực ra tớ cũng chẳng dùng đến, đồ đạc thường ngày đều có người mang đến tận nhà. Bọn họ cứ suốt ngày đưa cho tớ thẻ, lâu dần thành ra ngần ấy cái thẻ.”
“Ôi cục cưng của tôi ơi!”
Mạch Tử thở dài thốt lên, kể ra cũng phải, hai nhà Vinh Tịch tính cả bé lẫn lớn chỉ có mình Hạ Tử Khâm là phụ nữ, sao có thể không cưng nựng như báu vật được? Một người cha nóng lòng muốn bù đắp cho con gái, một người anh yêu em đến mức nghiêm trọng, một ông chồng chu đáo cưng chiều vợ hết mực. Ngay đến con trai Thất Cân cũng không được cưng chiều bằng cô.
Nhắc đến Thất Cân, Mạch Tử khẽ huých Hạ Tử Khâm: “Con trai nuôi của tớ đã hơn hai tuổi rồi, khi nào cậu bổ sung thêm một cô công chúa dễ thương cho tớ đây?”
Nói rồi Mạch Tử liền nháy mắt, thì thầm vào tai Hạ Tử Khâm: “Đã hai năm rồi mà cái bụng cậu chẳng có động tĩnh gì, không phải lão chồng cậu có vấn đề đấy chứ? Tuổi tác của đàn ông phải xét từ năng lực làm chuyện ấy đấy,cậu biết không hả? Lão chồng cậu gần bốn mươi rồi, tớ thấy dạo này mặt cậu mốc lên, có phải chuyện ấy không được như ý không?”
Mạch Tử lắm chuyện còn hơn đám phóng viên. Hạ Tử Khâm trừng mắt nạt: “Mạch Tử, cậu chỉ suy đoán bừa bãi, Tịch Mộ Thiên rất giỏi!”
“Rất giỏi?”
Mạch Tử đã hỏi là phải hỏi đến cùng: “Giỏi thế nào? Một đêm mấy lần? Một lần bao lâu?”
Hạ Tử Khâm chẳng buồn đếm xỉa đến câu hỏi của Mạch Tử. Vừa đúng lúc ấy nhân viên bán hàng lại gần, mang đồ cho hai người. Hạ Tử Khâm bỏ lại Mạch Tử, một mình đi trước. Mạch Tử ở phía sau cười phá lên.
Hạ Tử Khâm vốn không để tâm đến mấy lời Mạch Tử nói, nhưng tối về, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhớ đến, mặt ửng hồng lên. Từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy vợ đang bụm mặt dưới ánh đèn, khuôn mặt quầng đỏ, anh lại gần sờ trán cô nói:
“Mặt em sao lại đỏ lên thế, có phải khó chịu ở đâu không?”
Anh luồn tay vào trong chăn, sờ lên người cô, cảm giác trơn trơn và ấm nóng. Tịch Mộ Thiên hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn miệng cười, cúi xuống hôn cô: “Tử Khâm, em quyến rũ anh đấy à?”
Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm, miệng nói, tay anh đã lật tung tấm chăn trên người cô lên, ánh mắt anh lướt qua người Hạ Tử Khâm rồi quay trở lại bờ môi cô, cô nàng bây giờ đúng là đang phóng hỏa mà.
Mặc dù rất muốn đè lên người cô nhưng Tịch Mộ Thiên không hề nôn nóng, nụ hôn của anh rất nhẹ, rất vấn vương rồi từ từ sâu dần, bàn tay anh không vội vàng cởi đồ lót của Hạ Tử Khâm mà men theo khóe môi trượt xuống cổ cô.
Cổ Hạ Tử Khâm thuôn dài, rất đẹp, nhất là mỗi lúc hưng phấn cô hay ngẩng lên thở dốc, hôn lên những động mạch đang khẽ nhảy nhót của cô, Tịch Mộ Thiên cảm thấy bị kí©h thí©ɧ khó tả, đến mức anh muốn biến thành một con ma cà rồng để cắn vỡ những mạch máu ấy.
Đương nhiên, Tịch Mộ Thiên không nỡ làm vậy. Trên thực tế, cô là báu vật anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Hạ Tử Khâm khẽ rêи ɾỉ, bầu ngực như có một con thú nhỏ đang muốn phá tung rào cảm để lao ra, nôn nóng muốn được giải thoát nhưng lại không nỡ vào lúc này. Khuy cài áo ngực bung ra, bầu ngực trắng hồng vô cùng cuốn hút.
Tịch Mộ Thiên cúi đầu ngậm lấy, Hạ Tử Khâm khẽ rên lên.Đôi tay anh trượt xuống, như một dòng nước đổ từ trên núi cao, luồn vào những vách đá, tung bọt trắng xóa rồi tiếp tục đi vào nơi sâu thẳm của “vườn đào”.
Tịch Mộ Thiên nổi tiếng là người chiều vợ, nhưng đấy là trên phương diện khác, còn về chuyện giường chiếu, anh không bao giờ “nương tay” với vợ, nhất là khi cô đang quyến rũ anh như thế này.
Tay nắm chặt lấy đùi cô, giơ lên cao. Dưới ánh đèn, đôi chân thon dài, trắng muốt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Eo của cô rất mềm, rất nhỏ, hai năm nay được anh chăm bẵm cho béo ra không ít, cho dù là ôm ở trong tay hay gì vẫn cảm thấy người cô thật mềm mại.
Từ xưa đến nay, dường như tất cả nam nữ đều cảm thấy thích thú không biết mệt mỏi với “môn thể thao” tưởng chừng như đơn điệu này.
Cuối cùng Hạ Tử Khâm cũng thấm thía thế nào là tự gây nghiệp chướng, không thể sống. Cô chính là một ví dụ điển hình, chỉ vì câu hỏi: “Một đêm mấy lần, một lần bao lâu?” của Mạch Tử, muốn nhân đây để chứng tỏ người đàn ông của cô không hề già, cô quả thực là ấu trĩ. Làm gì được mấy lần, chỉ một lần thôi Tịch Mộ Thiên đã làm cô rệu rã rồi.
Hành vi mất tập trung của Hạ Tử Khâm đã chọc tức Tịch Mộ Thiên, sự mất tập trung của đàn bà khi ở trên giường đồng nghĩa với việc nghi ngờ năng lực của đàn ông.
Tịch Mộ Thiên hơi dừng lại, lúc Hạ Tử Khâm tưởng rằng anh sẽ thả cô ra thì đột nhiên anh lật người cô lại, kéo eo cô lên, toàn thân Hạ Tử Khâm đỏ hồng.
Cô lắc lư tỏ ý không hài lòng, Hạ Tử Khâm ghét nhất là tư thế này, bởi vì nó khiến cô liên tưởng đến các con vật. Tịch Mộ Thiên cũng biết điều đó, thường ngày cũng ít khi bắt cô phải làm tư thế này, nhưng hôm nay, rõ ràng người đàn ông này không muốn tha cho cô.
Dám mất tập trung à? Tịch Mộ Thiên giơ thanh gươm lên tấn công, vừa mạnh vừa nhanh, Hạ Tử Khâm có cảm giác mình sắp bị hất văng đi, nhưng bàn tay của anh đã giữ chặt lấy eo cô.
Hạ Tử Khâm không thể nào mất tập trung được nữa, tiếng rêи ɾỉ lại phát ra từ miệng cô.
Lúc Tịch Mộ Thiên thả cô ra, Hạ Tử Khâm thấy mình như mất đi nửa tính mạng, trong đầu chỉ còn một câu: “Tự gây nghiệp chướng, không thể sống.”
“Tử Khâm, thế nào? Cậu có thử bộ đồ lót đó trước mặt lão chồng của cậu chưa? Hiệu quả thế nào?”
Hai người đang ngồi uống trà trên ghế mây ngoài ban công nhà họ Vinh. Tịch Mộ Thiên đi Pháp công tác nên đem vợ con về gửi nhà bố vợ. Thực ra Thất Cân đã gần hai tuổi rồi, không ở cùng với bố mẹ nhiều, thường ngày thằng bé ở với cô giúp việc bên nhà họ Vinh, nhà họ Vinh rộng rãi, lại neo người, Vinh Hồng Thịnh đã không lo việc của công ty nữa, dù gì cả con trai lẫn con rể ông đều tài giỏi cả.
Tịch Mộ Thiên thì khỏi nói rồi, Phi Lân hai năm nay cũng thay đổi rất lớn, anh nhanh chóng trưởng thành, có thể độc lập gánh vác công việc, cái vẻ công tử bất cần ngày xưa đã thay thế bằng sự trầm tĩnh. Những người vốn nghĩ sẽ có sự tranh giành quyền lực giữa con trai và con rể nhà của nhà họ Vinh đều phải thất vọng, hai nhà Vinh Tịch vẫn hòa thuận, vui vẻ.
Vinh Hồng Thịnh rảnh rỗi nhiều hơn nên khó tránh khỏi thường nhớ về người vợ đã qua đời, cộng thêm bệnh tim, mỡ máu cao nên cũng không thích đi lại nhiều, lâu dần tinh thần ngày càng suy kiệt.
Hạ Tử Khâm vô cũng lo lắng, quyết định gửi Thất Cân đến chỗ ông. Có thằng bé ở bên cạnh, sức khỏe của Vinh Hồng Thịnh khá lên nhiều. Thất Cân nghịch ngợm, kể từ lúc biết bò là bò hết chỗ nọ đến chỗ kia, hai ông cháu cả ngày chơi trò ú tim, Vinh Hồng Thịnh phải chạy khắp nhà tìm thằng bé, vui vẻ cười đùa vang nhà.
Mấy tháng nay, lúc Thất Cân biết bám vào tường đi men, bệnh tình của Vinh Hồng Thịnh đã thuyên giảm hẳn, trên mặt ông lúc nào cũng nở nụ cười. Bác sĩ Lâm nói đùa là chẳng có linh đơn nào công hiệu bằng Thất Cân, Thất Cân cứ chạy ở đằng trước, ông ngoại sải bước đằng sau đuổi theo, cứ thế này muốn sống lâu trăm tuổi cũng không quá khó.
Bác sĩ Lâm chẳng qua chỉ nói khách khí thế, nào ngờ Vinh Hồng Thịnh vênh mặt nói: “Đương nhiên rồi, tôi còn phải sống thật lâu để còn lấy vợ cho Thất Cân nhà tôi chứ!”
Vinh Hồng Thịnh luôn miệng nói điều này khiến Thất Cân hai tuổi, mới học nói cứ một điều lấy vợ, hai điều lấy vợ. Hạ Tử Khâm dở khóc dở cười, nhưng ông ngoại chiều cháu như thế, bây giờ cô có muốn dạy dỗ thằng bé cũng khó. Nói thật lòng, Hạ Tử Khâm phải thừa nhận mình cũng thấy ghen tị với thằng nhó
Mạch Tử phát hiện Hạ Tử Khâm đang thất thần liền huơ huơ tay:
“Không phải bị tớ nói trúng rồi đấy chứ? Lão chồng cậu không ổn rồi chứ gì?”
Hạ Tử Khâm trừng mắt nhìn Mạch Tử, mặt đỏ bừng: “Cái gì mà không ổn?”
Cứ nhớ lại cuộc mây mưa dữ dội ngày hôm trước là Hạ Tử Khâm lại thấy run rẩy. Mấy chuyện tự gây nghiệp chướng như thế, sau này tuyệt đối không được làm.