CHAP 41: CÒN NGƯỜI ĐÓ THÌ SAO…?
- Tại sao cậu lại bán nguyên liệu cho Dark…?- Gia Bảo ngồi uống 1 tách trà,nhếch mép nhìn vào người bạn thân…Văn Minh
- Cậu hiểu rỏ tại sao mà còn hỏi…nếu như tôi không làm thế…cậu ta sẽ 1 tay đánh sập công ty Lý thị…
- Cậu chỉ vì 1 Lý Lập Ngân mà bán đứng tôi…
- Tôi không thể không làm thế…vợ tôi đang mang thai…cô ấy không chịu đựng được cú sốc nào…
- Cậu yêu cô ta thật sao…còn Nhã Văn…cậu đã yêu say đắm…không còn yêu nữa sao…
- Còn chứ…tình yêu làm sao nói mất đi là mất được…Nhã Văn là người tôi yêu nhất,yêu hơn bất cứ ai,nhưng có ích gì…cô ấy không tồn tại nữa rồi…tôi ước mình còn chút hy vọng như cậu…
- Đừng nhắc đến chuyện của tôi…còn Ngọc Lâm…cô ta rất yêu cậu…nhưng tại sao…lại chọn Lập Ngân…
- Tôi yêu Nhã Văn…nhưng tôi cũng yêu Ngọc Lâm cũng như Lập Ngân,dù tình yêu dành cho họ không bằng 1 phần vạn dành cho Nhã Văn,nhưng cũng là yêu…có thể…tôi yêu Ngọc Lâm hơn…nhưng ở bên Lập Ngân tôi cảm thấy thoải mái hơn…cô ấy cũng giống như Ngọc Lâm…xấu xa…nhưng cái xấu xa của cô ấy cậu có thể nhìn thấy được,còn Lâm…cậu không đoán trước được…
- Hừ…nhưng cậu sợ Gia Kỳ…cậu không sợ tớ đánh gục các cậu sao…>
- Cậu sẽ không làm vậy…
- Sao cậu chắc thế…- Gia Bảo nhếch mép nói,xong quay lưng bước đi
- Vì tôi có 1 thứ trao đổi với cậu…1 thứ cậu sẽ không ngờ…1 thứ quan trọng hơn cái họp đồng này…
- Tôi không cần thứ gì…tôi không thiếu thứ gì cả…
- Tin tức về người đó…Bạch Thuần Thuần…- Gia Bảo nghe đến đây,đôi chân như mất tri giác…không bước được nữa…
- Cậu nói sao…
- Nhưng trước tiên…tôi muốn cậu đến gặp 1 người…
- Ai…?
- Lục Tử Khiêm…
- Cái gì …Tử Khiêm…cậu ấy còn sống sao?cậu ấy thì liên quan đến Thuần Thuần…
- Cậu cứ đi gặp đi…đây là địa chỉ…
- Tại sao cậu không bán nó cho Gia Kỳ…mà lại là tôi…
- Vì cậu là bạn thân của tôi…- Gia Bảo nghe đến đây bèn nhanh chóng chạy đi…Tử Khiêm…người bạn thân nhất của anh…anh muốn xem người này đã thành ra như thế nào…đặc biệt…cậu ta…có liên quan gì đến Thuần…không lẽ…cậu ta có tin tức gì về cô ấy sao…
- Nhớ lấy…sẽ có rất nhiều bất ngờ…cậu không thể ngờ tới đâu…- Văn Minh nói với theo,nhìn người bạn thân ánh mắt xót xa…lại thêm 1 người bạn của anh rơi vào vòng xoáy của người con gái đó…không biết kết cục của chuyện này sẽ ra sao…
Sau khi biết được tin tức đó,Gia Bảo không còn nghỉ được gì,anh mua vé may bay đi đến 1 hòn đảo nhỏ của Nhật…kết quả là sau nữa ngày,anh đang đứng trước cánh cửa của 1 căn biệt thự màu trắng,trãi đầy hoa và ánh nắng vàng…
- Xin hỏi cậu tìm ai…?- 1 ông quản gia ra mở cửa,ánh mắt của ông đầy vẻ bí ẩn và nghi ngại…
- Xin lỗi…tôi muốn tìm Lục thiếu gia…Lục Tử Khiêm…
- Cậu là ai…tại sao lại biết thiếu gia đang ở đây…- Ong nhìn anh với vẻ đề phòng,con người này,cùng với những thứ trên hòn đảo hoang này,đều tỏ ra 1 khí chất…bí ẩn…hệt như người bạn lâu năm của anh…
- Tôi là bạn của cậu ấy…Hoàng Gia Bảo…ông có thể thông báo…
- Không cần…Thiếu gia sớm biết là có ngày cậu sẽ đến tìm…cậu vào nhà ngồi đợi Thiêu Gia…- Thế là Gia Bảo theo người đàn ông vào ngồi đợi trên sopha dưới nha…nơi đây có thứ gì đó làm anh nghi ngại…1 không khí trong sáng nhưng lại mang đầy ám khí…ngôi nhà rộng lớn này lại chỉ có khoảng 4,5 người giúp việc…còn cậu nói kì lạ lúc nãy của người quản gia là thế nào…
Trong 5 căn phòng màu trắng,tràn đầy ánh nắng,1 chàng trai tóc đỏ,đang nằm ôm lấy 1 cô gái tóc màu nâu vàng…2 con người hoàn mỹ của tạo hoá đang nằm trong vòng tay nhau ngủ say sưa…ánh nắng xuyên qua lớp cữa sổ chiếu lên làn da trần trắng mịn khuất sau tấm chăn màu trắng…trông họ toả sáng như những bức tượng tạo ra từ phép thuật của thần apolo…bên dưới lầu…tiếng sóng xô vào nhựng mỏm đá…như ru họ chìm sâu vào giấc mọng ngọt ngào…
Cốc…cốc…
- Thiếu gia,tôi có thể vào không…
- Vào đi…- Chàng trai tóc đỏ kéo tấm chăn lên cao,che kín tấm lưng trần trắng mịn như cánh hoa của cô gái xinh đẹp hơn pha lê đang nép sát thân thể trần vào người anh,tay siết chặc eo anh…
- Xin lỗi đã làm phiền thiếu gia và thiếu phu nhân…nhưng cậu có khách ạ…Hoàng Gia Bảo thiếu gia tìm cậu…
- Ta biết rồi…bảo cậu ấy đợi tôi 1 chút…
- Vâng thưa thiếu gia…
Khi ông quản gia bước ra khỏi phòng,anh chàng ôm chặc nó vào lòng,hôn nhẹ lên môi nó,tay vuốt dọc tấm lưng trần lán mịn của nó…
- Nàng tiên cá của anh,em ngủ ngoan nhá…anh đi 1 lát sẽ quay lại…- Chàng lật chăn,chuẩn bị ngồi dậy thì bị nó siết chặc cánh tay đang ôm eo anh,không cho anh rời mình…
- Không chịu,Tiểu Ngư không muốn…1 mình sợ lắm…
- Ngoan nào tiểu Ngư…anh có khách đấy…ngủ ngoan 1 tí anh dẫn em đi nhặt vỏ xò nữa nhé…- Chàng hôn lên trán nó,tay vuốt nhẹ mái tóc nhiều và min như dòng suối của nó…
- Không…không…anh nói dối…- Nó vòng tay qua cổ chàng ôm thật chặc…
- Ngoàn nào…đừng nhõng nhẽo nữa…Tiểu Ngư thấy anh lừa em bao giờ chưa…- Chàng trao cuối xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh như hoa đang nhọng nhẽo chu lên của nó…
- Không ngoan…không nghe lời lun…1 tí anh không ở đây…em lén đi ra biển 1 mình…
- Hừ…Tiểu Ngư thật là hư quá rồi…phải ở yên trong phòng biết chưa…ra ngoài 1 mình nguy hiểm lắm biết chưa…em không nhớ lần trước bị sứa cắn sao…phải bị bác sỉ chích đó…em không phải sợ đau lắm sao…1 tí anh quay lại mà không thấy em…thì ăn đòn đó nghe chưa…- Chàng trai bẹo má nó,hôn nhẹ lên môi nó 1 cái…
- Hì…Tử Khiêm thương Tiểu Ngư nhất…anh nói thế thôi…không dám đánh em đâu…
- Thật là…chịu em mãi nên ngày càng hư rồi…con cái nhỏ này…
- Không phải cá nhỏ…Tiểu Ngư…
- Tiểu Ngư không phải cá nhỏ sao…- Nó giả vợ giận quay lưng lại,chàng trai cũng thừa cơ hội trèo xuống giường,nhặt quần áo dưới đất lên…chuẩn bị mặt vào…
- Anh chỉ giỏi ăn hϊếp em…-nó quay sang thì nhìn thấy thân hình trần trụi của anh chàng,mặt nó đỏ bừng lên…
- Không phải cá nhỏ…chẳng lẽ là mỹ nhân ngư sao? – Tử Khiêm lắc đầu khó hiểu,anh thấy cô gái này đáng yêu vô cùng,1 cô gái năm nay 23 tuổi rồi,nhưng từ lúc mất trí thì cái gì cũng không biết,phải học lãi từ đầu…cứ như đứa trẻ 4 tuổi vậy…Cô gái này thật cứ như cô bé 15 tuổi vậy,suốt 4 năm qua,cùng chàng ân ái vô số lần,ngày nào cũng cùng chàng điên loạn trên giường…bây giờ 1 nốt rùồi trên người nhau,còn biết…vậy mà khi nhìn vào thân thể không quần áo của chàng…nó còn đỏ mặt…thật là đáng yêu.
- .- Sao em đáng yêu thế…sáng sớm…anh đã muốn ăn cá rồi…- Anh chàng cuối xuống hôn hên môi nó nồng nhiệt,sau 1 đêm ân ái vô độ…chàng mệt rã rời,nhưng khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu này,chàng thật sự muốn đặt nó bên dưới mìn,để yêu…lần nữa…nhưng nghĩ đến có lẽ đêm qua nó rất mệt,với lại không thể để khách chờ…anh luyến tuyết rời môi nó…mặc quần áo vào,chuẩn bĩ xuống lầu,thì bị nó túm lấy áo…
- Anh phải nhanh trở lại đấy,1 mình,em rất sợ…
- Anh sẽ trở lại nhanh thôi…ngủ ngoan đi…thức giấc,anh đã về rôi…anh sẽ đem thuốc cho em…- Chàng nhìn vào cô vợ nhỏ bé của mình,ánh mắt xót xa vô cùng,từ lúc mất trí,nó không chỉ cư xử như 1 đứa trẻ mà không biết có thể là do 1 cú sốc nào đó…nó có nhiều lúc cư xử không bìn thường…những khi phát bệnh thì rất đáng sợ,cho nên không giây phút nào,chàng rời xa nó,không cho nó ở 1 mình,hay đi đâu cả,cũng không cho bất cứ ai tiếp cận nó…ngoài anh…
Bây giờ dưới lầu,Gia Bảo đang ngồi chờ,anh đang suy nghĩ mênh mang về 1 LỤC Tử Khiêm cùng anh lớn lên từ bé…suốt 7 năm nay,chưa 1 lần gặp lại,thật không biết cậu ta đã trở thành thế nào…nếu Vũ Bội gặp lại cậu ta,chắc cô bé sẽ hạnh phúc đến phát ngất…
- Chào cậu,bạn củ…
- Tử Khiêm…- Gia Bảo nhìn vào người bạn củ,cậu ta vẫn thế,vẫn là ánh mắt bí ẩn ấy,mái túc bồng màu đỏ tự nhiêndài che khuất mắt và tai,anh chàng mặt 1 chiếc áo len màu trắng,rộng cổ và có nhiều chổ rách thời trang tôn lên làn da trắng hơn con gái,kết hợp với 1 chiếc uần bò thời trang,trong cậu ta vẫn cứ như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích …
- Cậu vẫn khoẻ cứ…rất không ngờ vẫn còn gặp lại tớ phải không…
- Em gái cậu đã chết…
- Tớ biết…
- 7 năm qua cậu đi đâu…
- Đi tìm kiếm thứ quan trọng nhất với tớ…
- Cậu tìm được rồi chứ…
- Tìm được rồi…nàng tiên cá ấy cuối cùng cũng xuất hiện…thần biển đã đưa con gái mình đến cho tớ…nhân cô ấy không mất đi giọng nói…mà mất đi kí ức…và tớ không muốn cô ấy nhớ lại quá khứ,mà mãi ở bên tớ…
- Cô ấy là ai…?
- Rồi cậu sẽ sớm biết thôi…Vũ Bội vẫn khoẻ chứ…
- Con bé rất nhớ cậu…
- Tớ có lỗi với cô ấy…cậu đến đây là tìm tớ sao…
- Thật ra tớ muốn hỏi cậu 1 việc…về…
- Thiếu gia…thiếu gia…Thiếu phu nhân lại lên cơn rồi…- Tử Khiêm đang nói chuyện thì 1 cô hầu gái chạy đến hốt hoảng báo…
- Cái gì…tôi lên ngay…tớ xin lỗi…vợ tớ lại phát bệnh rồi…- Tử Khiêm xin lỗi Gia Bảo rồi nhanh chóng chạy lên lầu,anh biết mỗi lần nó lên cơn…rất nguy hiểm…
- Vợ?…- Gia Bảo không ngờ rằng anh bạn thân của mình cũng đã kết hôn…anh vô cùng tò mò về mỹ nhân ngư của Tử Khiêm,thật ra cô ta là ai…
- Em sao thế…bình tĩnh đã nào…có anh đây…không sao rồi…goị bác sĩ nhanh lên…bình tĩnh…hít thở nào…thở theo anh này…- tử Khiêm ôm chặc lấy cơ thể không ngừng giãy dụa của nó,giúp nó thở từng chút 1…trông nó giống như người bị lên cơn suyễn…
- Á Á Á…hư…hư…- Tử Khiêm vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng của nó lúc này,nó lại lên cơn,nó đập phá đồ đạt,la hét,giãy dụa…đến mệt ngạt cả thở không được…
- Bác sĩ nhanh lên…chích thuốc an thần cho cô ấy nhanh lên…- Tử Khiêm là người hiểu bệnh tình của nó nhất,mỗi lần nó phát bệnh xong thường mệt lã…ngủ đi…chàng nhẹ nhàng bồng nó đặt lên giường cho bác sĩ tiêm thuốc…rồi trèo lên giường ôm chặc nó vào lòng,để nó chìm vào giấc ngủ…
- Cá nhỏ đáng thương của anh,ngủ ngoan nhé,anh sẽ trở lại ngay…- Sau 1 hồi ôm chặc lấy nó,sau khi thấy nó chìm vào giấc ngủ say,cơ thể không còn run lên nữa…anh chàng mới hôn nhẹ lên môi nó…đi xuống lầu…
- Hoàng thiếu gia đâu…?
- Cậu ấy đi rồi ạ…
- Vậy sao…- Tử Khiêm nhìn ra phía cửa,ánh mắt mang 1 chút gì lo lắng,anh biết,anh ta tìm được đến đây rồi…thì những ngày tháng yên mình này…không còn được bao lâu nữa rồi…
Lúc này,trên 1 chiếc xa đua màu đen,Gia Bảo lái xe lước nhanh qua những con đường ven biển ngoằng ngoèo,trong đầu anh mang nhiều bí ẩn…anh vô cùng tò mò,tại sao Tử Khiêm lại xuất hiện vào lúc này…cô vợ điên dại la hét lúc nãy của cậu ta là ai…họ liên quan gì đến Thuần Thuần…
- < Thưa tổng giám đốc…>
- Tôi muốn anh tìm hiểu 1 việc…
- < Việc gì ạ…>
- …..
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 42