CHAP 27: ANH VẪN CHẠY ĐẾN BÊN CÔ TA…
Sau 1 hồi tiếp thêm cho nhau sự tàn ác,họ tách nhau ra…mặc quần áo…rời khỏi căn phòng đầy ẩm ứot và chết chóc đó…mỗi người đi về 1 phía…người con trai tóc bạc biến mất ở cuối hành lang…
-…Thuần Thuần,em sao ở đây?sao không ở nhà nghĩ ngơi?- 1 Tiếng gọi ở phía sau làm nó giật mình…thì ra là Gia Bảo,bên cạnh không ai khác…là Vũ Bội,họ ngồi trên quầy rượu…cô ta có vẻ rất say…
- Anh còn quan tâm tới tôi à…- Nó bỉm môi giễu cợt,chỉ cần nhìn thấy con nhỏ Vũ Bội là nó thấy gai mắt…
-…Em nói gì vậy? trả lời anh?sao không nghỉ ngơi…- Gia Bảo đứng dậy nắm lấy tay nó,mà 1 tay vẫn giữ lấy vai Vũ Bội…
-…Vậy sao?tôi chưa chết đâu,nên anh không cần bỏ tôi nằm ở nhà,đến đây tìm cô gái khác…- Nó hất tay Gia Bảo ra
-…Vũ Bội không phải là cô gái khác…nó là em gái anh…- Gia Bảo tức giận nhìn nó…
-…Anh thật sự muốn thế sao?
-…Ý em là gì?
- Anh đừng tưởng tôi không biết anh yêu cô ta…- Nó quát lớn…nó nhìn thấy sự kinh hãi và run rẩy của Gia Bảo như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu…nhưng cố giữ lấy bình tĩnh,tiến lại gần nó,cuối sát mặt nó nói với giọng đầy đe doạ…
-…Đúng…tôi yêu em ấy…em muốn làm gì…
-…Tôi muốn làm gì sao?…tôi hỏi anh làm gì mới đúng…
-…Anh làm gì nào…em ấy là em gái anh…
-…Không cùng máu mủ…
- Tử Khiêm…Tử Khiêm…đừng bỏ em…em yêu anh…- Nó và Gia Bảo đang cải nhau thì Vũ Bội đang say,nằm gục trên bàn,la toáng lên…
-…Vũ Bội…em sao thế…anh đưa em về nhà…- Gia Bảo lo lắng vội lại đở con bé dậy,đi lướt qua nó định đưa Vũ Bội về nhà…
-…Xem ra cô ta say lắm rồi…sao anh không thừa cơ hội này…đưa cô ta vào khách sạn…cuồng nhiệt 1 đêm…- Nó nói khích theo…
-…Em nói cái gì…em ấy không phải là người như vậy…em đừng nói vậy…cô ấy không giống em…- Gia bảo tức giận quay lại quát vào mặt nó
-…Không giống tôi thế nào…
-…Ngủ với mọi thằng đàn ông…- Gia Bảo lên tiếng giễu cợt…
CHÁT
~ Nó tát vào mặt Gia Bảo 1 cái rồi đi ra ngoài trong sự ngở ngàng của mọi người trong bar…
- Thuần Thuần…- Gia Bảo phát hiện mình có chút quá đáng,gọi theo nó…nhưng nó đã chạy như bay ra ngoài…
Lúc này,ở 1 góc của bar,1 anh chàng đẹp trai có mái tóc đen óng nựot,được vuốt dựng lên kiểu cách,xung quanh là rất nhiều cô gái xinh đẹp…miệng nhếch lên…
-…Tìm thấy em rồi…em vẫn như xưa…tàn ác,nhẫn tâm…và…thu hút…nhưng dù sao…tôi cũng phải bắt em…trả giá…
Tối qua,nó về nhà,chạy ngay lên phòng,khoá cửa lại,mặc kệ Gia Bảo gọi thế nào cũng không mở cữa ,sáng hôm sau nó dậy thật sớm,chạy như bay đến trường,vì có 1 bóng đen đang chờ nó…Cả ngày hôm đó,nó không nói lời nào với Gia Bảo,nó cũng giận lây,không thèm nói chuyện với ai,im lặng cả buổi…Gia kỳ biết ý,chỉ ngồi im nhìn nó,Gìơ ra về nó chờ mọi người ra về hết mới từ từ sách túi bước ra ngoài…Nhưng vừa bước đến căn phòng đạo cụ ở cuối cầu thang thì nó thấy choáng váng mặt mày…rồi không còn biết gì nữa…nó ngất đi…
- Đây là đâu? – Nó mở mắt ra,thì nó giật mình vì không thấy gì,thì ra nó bị bịch mắt lại,tay chân bị trói lại,ngồi trên ghế,nhưng nó vẫn cảm thấy mùi hôi của nước tẩy rữa và nước sơn…cảm giác thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình…
-…Đại ca,cô ta tĩnh rồi…
-…Anh,anh là ai…- Nó cảm nhận thấy người bước về phía nó,cánh tay đó từ từ đưa về phía mặt nó,rồi nâng càm nó lên…
-…Em đoán xem…anh là ai?- Nói xong người con trai cuối xuống hôn ngấu nghiến vào môi nó,một nụ hôn vô cùng cuồn dã,1 tay anh ta bóp mạnh lấy ngực nó,còn 1 tay luồng vào váy nó,bóp mạnh vào chổ nhạy cảm của nó…đến 1 lúc lâu,hồn đã,sờ đã mới buông nó ra…
-…Gìơ thì đoán xem…
-…Hừ…thì ra là anh…Trương Chấn…
-…em đoán hay lắm…cảm ơn vì đã nhớ anh…
-…Nên cảm ơn nụ hôn…và đôi tay anh đi…thật vui…anh còn sống sao?
-…Rất tiếc…vì anh chưa chết…nhưng cô ấy…thì…đã làm mồi cho cá
-…Anh muốn gì?
-…Muốn em trả gía…cho 5 năm trước…
-…Chuyện đó à?…tôi quên từ lâu rồi…
-…Em quên?…em biến cuộc sống người khác thành địa ngục…cướp đi thứ quan trọng nhất của người khác mà …nói quên…là xong sao? – Trương Chấn bước tới nâng cằm nó lên nói…
-…Hừ…cũng do chính các người gây ra thôi…tôi đã cho các người quyền lựa chọn rồi…
-…Lựa chọn…lựa chọn gì…rõ ràng là do em sắp đặt đúng hơn…
- Đúng thì sao…các người nên cảm ơn tôi vì tạo ra cho các người trò chơi thú vị như thế…với 2 quyền lựa chọn…
-…Lựa chọn cái gì?…lựa cọn giữa sống và …chết sao?
-…Sai rồi…lựa chọn giữa…ở bên tôi…hay…biến mất…
-…Rõ ràng không hề có sự lựa chọn…năm đó cô sắp đặt tất cả…chỉ muốn đưa bọn tôi vào chổ chết…chỉ là 1 đứa trẻ 13 tuổi như nhau…sao cô có thể tàn ác như vậy…
-Sao không có lựa chọn…để tôi kể cho anh nghe…toàn bộ sự thật về…bi kịch năm đó…tất cả là do anh…do anh gây ra tất cả…ngày đó khi gặp được anh,tôi những tưởng anh có thể trở thành người hiểu tôi…người bạn duy nhất của tôi…anh không thấy chúng ta đã rất vui vẻ sao…nhưng là do cô ta…Mễ Y Y…nếu cô ta không xuất hiện không cướp đi anh…anh không đặt cô ta lên trên tôi…tôi đã không nghĩ ra trò đùa ấy…
-…Và cô đã bẫy bọn tôi lên thuyền…để gϊếŧ chết bọn tôi…
-…Tôi rõ ràng đã cho các người thoái lui nhưng hai người đều chọn cách phản bội tôi…đúng bữa tiệc đó là do tôi tổ chức để dụ dỗ 2 người vào bẫy…là tôi,tôi đã lén nữa đêm đưa tất cả người khác lên phi cơ rời khỏi con thuyền,bỏ lại 3 chúng ta…là tôi,tôi đã cho người làm thủng con thuyền…là tôi,là người đã đặt chiếc canô chỉ chở vừa 2 người đó…chiếc canô phát nổ cũng là do tôi cài boom…tất cả là sắp đặt của tôi…
-…Cô…cô thật đáng sợ…
-…Đó là hậu quả của việc phản bội tôi…tôi nói rõ cho anh biết…chính các người tự đưa mình vào chổ chết…lúc đó tôi đã sắp đặt cho các người 2 quyền lựa chọn…lúc tôi nài nỉ các người ở lại với tôi,chính anh…chính anh là người đã xô ngã tôi và nắm lấy tay Mễ Y Y cướp lấy áo phao và chiếc canô chạy trốn…bỏ lại 1 mình tôi…nếu 2 người lựa chọn ở lại…thì theo sắp đặt của tôi…ngay lúc chiếc thuyền chìm xuống…tôi sẽ cho phi cơ đến cứu chúng ta…nhưng các người lại lựa chọn cướp đi chiếc canô…anh chọn cô ta,không chọn tôi…nhưng anh không biết rằng trên chiếc canô ấy…tôi đã cài boom…khi anh nổ máy thì không sao…nhưng anh mang tà niệm bỏ trốn…anh sợ khi chiếc thuyền chìm xuống sẽ làm lật canô của các người…nên tăng tốc…nhưng anh không biết…chính phanh ga đó…chính là nút kích hoạt trái boom…và…Bùm…khi các người chìm xuống đáy đại dương…tôi đã ở trên phi cơ của mình…
-…Cô…cô…đồ rắn rít…đồ đọc ác…tại sao…tại sao không gϊếŧ tôi luôn đi…tại sao để tôi còn sống…còn Y Nhi thì…kẻ có lỗi với cô là tôi…Y Nhi là 1 người ngây thơ,vô tội…lúc tôi kéo cô ấy đi…cô ấy không ngừng gào thét…cô ấy nói cô là tiểu thư của cô ấy…cô ấy sống là người của cô,chết là ma của cô…nếu bỏ cô lại…cô ấy thà ôm cô cùng chìm xuống đáy đại dương…
-…Bởi vì tôi ghét cô ta…cô ta chỉ là 1 con ả hầu gái của tôi…5 đời Mễ gia của cô ta đều là con chó cho Bạch gia của tôi…cô ta có quyền gì tranh giành với tôi…tôi chính là ghét sự giả tạo của cô ta…tự ình cao thượng…lúc nào cũng thích hy sinh…lúc nào cũng làm cho người khác yêu mến mình…lúc nào cũng biến tôi thành người xấu…
CHÁT
Trương Chấn tát vào mặt nó 1 cái,ánh mắt rực lửa,gầm lên…
-…Đồ đàn bà độc ác…tôi cấm cô nói về cô ấy như vậy…cô ấy không phỉa hầu gái…cô ấy là công chúa của tôi…
-…Hừ…đánh hay lắm…đó mới chính là lý do cô ta đáng phải chết…nhưng anh nói đúng…người tôi hận hơn chính là anh…nên tôi đã để anh còn sống…ngày nhận xác cô ta…không thấy anh…tôi đã biết rõ anh còn sống…tôi để ah sống là để anh hiểu rõ đâu là bi kịch…vì người ở lại đau hơn là người đã chết…và tôi biết rõ anh lẫn trốn là đễ tìm tôi trả thù…thực ra tôi cũng biết sẽ có ngày này…và tôi rất mong nó…tôi muốn biết anh gϊếŧ tôi như thế nào…
-…Người có lỗi là chúng tôi…Bác gái và…em gái tôi có lỗi gì chứ…?
-…Tôi nói cho anh biết…ngày đó khi mẹ Y Y quay lại tìm con,tôi giả vờ làm đứa con bà ta…vì tôi muốn trả thù bà ta…vì chính bà ta đã đem nó…đứa con gái đáng chết ấy vào cuộc đời…là bà ta…đã gửi nó vào đúng gia đình tôi…là bà ta cả…còn khi tôi nói ra sự thật…tái phát bệnh tim mà chết…là do bà ta tự chuốt lấy…còn về phần cô em gái bé bỏng của anh…cô ta sớm muộn gì củng chết vì căn bệnh máu trắng của mình…tôi chỉ đơn giản tiễn cô ta đi sớm 1 chút…với lại việc cướp bạn trai cô ta…chỉ vì tôi muốn cho cô ta sớm tỉnh giấc…cái gì mà em chết đi anh cũng chỉ yêu mình em…cái gì mà hẹn kiếp sau gặp lại…cái gì mà không gì ngăn cách được chúng ta…căn bản là không tồn tại…
-…Cô…cô…đúng là con quỷ…đồ yêu tinh…cô…tạo ra bao nhiêu thảm kịch như vậy…mà bình thản như thế…cô không phải là con người…
-…vì tất cả đều là trò chơi của tôi…rất thú vị…
-…Trò chơi…trò chơi sao?…bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô tất cả…tụi bây ở đây canh gác…1 lúc sẽ có phần của từng đứa…
RẦM…
Nói xong hắn ta vác nó thảy vào bên trong,phía sau 1 màn chắn,hắn đè nó xuống…nhanh chóng xé nắt quần áo nó…nó thấy quần áo nó,nội y quăng khắp sàn,bên ngoài là tiếng cười dâʍ đãиɠ của bọn đàn em hắn…hắn đè nó xuống,nhanh chóng trường lên người nó,miệng hôn lên môi nó một cách cuồng dã,nụ hôn cưởng đoạt vô cùng ướt ác,nước bọt chãy ra khắp nơi,lưỡi hắn như con rắn,linh hoạt chiếm lấy miệng nó…nụ hôn này không còn giống với nụ hôn nghịch ngợm,ngượng ngùng của cậu bé 12 tuổi ngày trước….và người con trai điên cuồng đang nằm trên người nó này cũng không còn là cậu bé ngây thơ,đỏ mặt nói của nó nữa rồi…
-…Dù cô có là quỷ…cô cũng là 1 con quỷ cái…chỉ đáng để tôi dày vò thân xác mà thôi…- Nói xong hắn cũng điên loạn cởi hết quần áo mình,2 tay sờ soạn khắp người nó…2 tay hắn không ngừng nắn bóp ngực nó…khẻ sung sướиɠ gầm lên…hắn không ngừng trêu đùa nụ hoa của nó…hắn vặn vẹo chúng,nắm kéo chúng,khiến đầu nhủ nó cương cứng lên…nó không ngừng dãy dụa…hắn liền lôi ra 1 sợi dây thừng,trói 2 tay nó vào cây cột ngay trên đĩnh đầu…nó không thể làm gì…chỉ nằm như con búp bê để hắn ra sức dày vò…hắn điên loạn cuối xuống ngậm lấy bầu ngực nó,mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để như mυ"ŧ kẹo,rồi khẻ cắn lấy nó…làm nó đau nhói..đến chảy nước mắt…1 tay vẫn bóp huỳnh huỵch ngực kia của nó…rồi tay hắn cuồng dã lần xuống vùng bụng,đi vào giữa 2 chân nó,dùng tay tách chổ thầm kín của nó ra,cho tay đi vào sâu bên trong,hắn lần thật sâu vào bên trong…nó vặn vẹo,khó chịu…nó rất đau…không biết gì,nhưng nó biết mình ra nước rất nhiều…cảm giác ẩm ướt hệt những ngày hành kinh…hắn khẻ cuối xuống,hôn lấy,liếʍ lấy cửa mình của nó,khẻ nhếch mép cười…nó khó chịu vô cùng,vặn vẹo,2 chân không ngừng giãy giụa,nhưng vô ích,hắn túm chăc chân nó,tách ra hai bên,đầu thì vẫn đang ở giữa 2 chân nó…
-…Khó chịu…khó chịu quá…làm ơn…làm ơn tha cho tôi…- Nó van nài nhưng cũng không biết van nài điều gì,chỉ biết rất mong nhanh chóng được giải thoát,cơ thể thì khô rát,vùиɠ ҡíи không ngừng ra…cảm giác vô cùng ướt ác…Nhanh như cơn chớp…hắn trường lên phía trên,phủ lên người nó,dàng chân nó ra rộng hơn…tay nâng hông nó lên…mạnh bạo đưa cái đó đi vào trong nụ nhỏ thầm kín của nó…nó đau nhói…la lên thảm thiết…bên ngoài bọn con trai cười lên ngặc nghẽo…hông hắn bắt đầu cử động…nhịp điệu nhanh như tia chóp…ra vào cuồng dã tốc độ nhanh vô cùng…đó đau như sắp chết…hắn mãnh liệt đâm sâu vào…mỗi lúc 1 sâu,lực thì vô cùng mạnh…nó ra ngày càng nhiều…bây giờ nó không biết là nước hay là máu…chỉ biết chổ đó của mình đau rát,ẩm ướt vô cùng…còn cái của hắn thì không ngừng vào ra…chặt khít bên trong…như dây đàn căng cứng…nó đau như chết…nó nằm im đau đớn…hắn thì 2 tay túm chặc đùi nó…phần thân dưới thì điên loạn cử động,vào ra mạnh bạo…nhịp điệu rất điều,không ngừng nghỉ mà ngày càng tăng thêm…nó đau kinh khủng…kèm theo âm thanh huỳnh huỵch ra vào cũa hắn…là những tiếng rên la của nó…không phải là âm thanh rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ thông thường,mà là…gào thét…kêu cứu của nó…nó ngữa mặt lên trên,2 tay nắm chặc sợi dây,nước mắt không ngừng chãy ra…
-…Mới thế cô đã chịu không nổi rồi sao?cô còn phải tiếp ít nhất 5 thằng đàn em nữa của tôi…- Hắn nói mà không ngừng cử động,lực ngày 1 mạnh,điên loạn xâm chiếm nó,hông cữ động ngày càng nhanh,hắn sung sướиɠ gào thét,gương mặt mỹ nam của hắn bây giờ trông như 1 ác quỷ đẹp trai,tàn nhẫn đến từ địa ngục…Hắn cứ thế ra vào người nó,làm nó rất lâu,cả mấy giờ đồng hồ…nó đau không biết làm gì ngoài việc vào ra kêu cứu…bên ngoài vang lên tiếng cười dâʍ đãиɠ của bọn con trai…và người bên trên nó điên loạn không biết mệt…so với lần nó bị Gia Kỳ cưỡng đoạt trong phòng học nhạc…lần này cuồng dã và đau đớn hơn cả trăm lần…
-…Huhuhu…Gia Bảo…Gia Kỳ…cứu em…cứu…á…á…á…huhuhu….á..á..á…ư…ư…ư…- Nó không ngừng rêи ɾỉ kêu cứu…
-…Gìơ này cô còn gọi tên bọn họ…ừ thì cứ gọi…sau khi tôi thoả mãn…gọi chồng cô và thằng tình nhân của cô…đến hốt xác cô là vừa…hahaha
-…Huhuhu…Gia Bảo…GIA KỲ…
-…Khóc cái gì…cũng giống nhau cả thôi…bọn con trai khác… là cô cho…lần này cô không à bị cướp…thế thôi…
RẦM…
- Bọn mày là ai?- cánh cửa nhà kho bật tung ra,trước mắt nó là hình ảnh 3 người con trai…là Gia Kỳ…Gia Bảo và Văn Minh…
-…Thuần Thuần…cô ấy đâu…?tụi bây làm gì cô ấy rồi?- Gia Kỳ như điên loạn nhào vào đánh bọn nó,Gia Bảo thì nắm lấy cổ 1 tên hét lên…
-…Bọn mày gan à,tìm vào chổ chết tao toại nguyện cho tụi bây…- Nó chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng đánh nhau,la hét rất ồn ào,nhưng sao con người bên trên nó vẫn không ngừng cử động,tốc độ và lực cũng không hề giảm,hắn tự tin quá chăng hay mê tình làm hắn loạn trí rồi,nó rêи ɾỉ…không kêu lên nổi nữa…
-…Tao hỏi cô ấy đâu…?- Gia Bảo túm lấy cổ tên áo đỏ gào thét…đồng bọn của hắn nằm la liệt dưới đất nhưng hắn cố tỏ ra bình thản đáp…
-…Hừ…con ngựa của mày đang nằm dưới đại ca tao…bị đại ta tao dần sắp chết rồi…mày vào mà xem…
-…Đáng chết tao gϊếŧ mày…- Gia Bảo đấm 1 cú vào mặt làm tên kia ngất lịm,rồi lao như điên vào bên trong chổ nó…
RẦM…
Gia Kỳ và Gia Bảo đạp tung tấm màng chắn,họ không còn tin vào mắt mình,thế giơi như nổ tung vì cơn phẩn nộ của họ,họ chỉ biết là mình muốn gϊếŧ người…Trước mắt họ,nó bị trói hai tay lên trên đỉnh đầu,nhằm ngửa dưới đất,trên người hoàn toàn trần trụi,không mảnh vải trên người,khiến Văn Minh ngại ngùng quay mặt đi,nhưng điều đáng chết hơn cả là Trương Chấn vẫn nằm trên người nó,hắn cũng trần như nhộng,không hề mặc gì trên người,2 chân nó bị hắn dùng tay dàng sang 2 bên,hắn vẫn còn đang giao kết với nó,cái đó vẫn ở trong người nó,hông không dừng cữ động,điên loạn vào ra huỳnh huỵch,xâm chiếm nó,nó thì ngất lịm,miệng không ngừng rêи ɾỉ….
-…Chết tiệc….thằng khốn…tao gϊếŧ mày…- Gia Kỳ kéo lấy hắn rút ra khỏi người nó,thảy hắn vô tường,giằng co,Văn minh tiến lại giúp Gia Kỳ giữ hắn,cậu điên loạn đấm vào khắp người hắn,vào mặt,vào bụng…vào cái đó của hắn…làm hắn đau điếng người…Gia Bảo cũng tiến lại đá vào hắn vài cái gầm lên…
-…Dám đυ.ng vào vợ tao…tao đập nát cái đó của mày…sau này không còn thứ để làm hại người khác nữa…- Nói xong Gia Bảo chạy lại giúp nó cởi trói,ôm chầm lấy nó vào lòng…
-…Em sao rồi,tên chết tiệc này dám hành hạ em ra như thế này…em đau lắm phải không…toàn thân bầm tím thế này…em nói anh phải làm sao đây…ngoan nào…anh đưa em về nhà của chúng ta nhé…- Nói xong Gia Bảo cởϊ áσ sơmi của mình mặc vào cho nó che thân,cũng không thể để nó trần trụi đi ra ngoài được…
-…Em sợ quá Gia Bảo…em thật sự rất sợ…em đau lắm…đau như sắp chết…- Gia Bảo bồng nó,nó cũng với tay ôm lấy cổ anh…
-…Anh xin lỗi,nếu anh đến sớm hơn thì…anh xin lỗi…lần nào cũng không kịp thời cứu em…ngoan nào…ngủ 1 giấc đi…về đến nhà anh giúp em tắm sạch dấu vết bẩn thỉu của tên đó…- Gia Bảo nói rồi cúi xuống đặt lên môi nó 1 nụ hôn ngọt ngào,nó ngủ đi trong nụ hôn đó,trước khi chìm vào giấc ngủ,nó nhìn thấy gương mặt của Gia kỳ,anh nhìn nó với anh mắt xót xa,đau đớn…
-…Em…em xin lỗi…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 28